Thẩm Trường Hà đi thẳng về hướng sofa.
Annie nhìn chằm chằm vào anh, thấy anh suýt chút nữa đụng vào cái bàn, vội vàng nói một câu cẩn thận, Thẩm Trường Hà mới ngừng lại, thật vất vả đi tới ghế sofa ngồi xuống.
Để Lộ Kiêu Dương không nghi ngờ, hai ngày nay anh giả vờ rất cực khổ.
Bởi vì lúc trước ở trong nhà mình, anh còn có thể nói rất quen thuộc, nhưng bây giờ, đây không phải là nơi anh sinh hoạt hàng ngày.
....
Tần Phong đến, Annie đi mở cửa.
Anh đi tới, nhìn Thẩm Trường Hà một cái, nói: "Thẩm tiên sinh."
Mỗi ngày Tần Phong đều đến đây đón Thẩm tiên sinh đi làm.
Lộ Kiêu Dương cũng đã quen bọn họ ra ra vào vào ở đây rồi.
Cô cũng không để ý hai người đó, vào phòng ngủ, giúp A Ly thay quần áo, Annie đi vào theo, nói với Lộ Kiêu Dương: "Thẩm tiên sinh sẽ không ở đây mỗi ngày chứ?"
"Đại khái là vậy." Lộ Kiêu Dương nói: "Chị đi học, anh ấy sẽ đi làm, chị trở về một cái anh ấy lại đến."
Mỗi ngày anh đều lấy cớ A Ly, Lộ Kiêu Dương nhìn thấu, cũng lười nói anh.
Ai bảo mắt anh lại không thấy, nghĩ lại, đúng thật là một người đàn ông đáng thương. Cô là một người khỏe mạnh nên sẽ không so đo với anh.
Cô cũng cảm thấy rất kỳ quái, hình như lần nào cũng sinh ra đồng cảm với anh.
Thay quần áo cho A Ly xong, Lộ Kiêu Dương thả cậu xuống đất.
Ba nguời từ phòng ngủ đi ra, nghe thấy Tần Phong nói với Thẩm Trường Hà: "Đúng rồi, hôm nay Trình tiên sinh khai trương nhà hàng, hỏi ngài có muốn đi hay không? Nếu không thì tôi giúp ngài từ chối?". Truyện Khoa Huyễn
Trình tiên sinh này, dĩ nhiên là Trình Vũ Gia.
Trình Vũ Gia là con trai trưởng của gia tộc Trình thị, từ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Tuy nhiên, lại không có hứng thú gì với việc quản lý, ra nước ngoài, đi lên con đường âm nhạc, thực hiện ước mơ của anh ta là trở thành nhà dương cầm.
Hiện tại anh trở lại, thỉnh thoảng cũng bớt chút thời gian xử lý chuyện trong nhà.
Thẩm Trường Hà nói: "Tôi đều được."
Tần Phong liền nhìn về phía A Ly, "A Ly muốn đi nhà hàng chú Trình không?"
A Ly không có trả lời ngay, mà nhìn về phía Lộ Kiêu Dương: "Mẹ muốn đi không?"
Lộ Kiêu Dương nói: "Hôm nay mẹ còn có việc!"
Hiện tại Lộ Kiêu Dương bề bộn rất nhiều việc.
Lớp diễn xuất, lớp thanh nhạc đều có.
Cô phát hiện nếu mình muốn đi trên con đường nghệ sĩ này, thì có quá nhiều thứ cần phải học.
Dù sao cô cũng đã bỏ sót bảy năm ký ức và kinh nghiệm.
Không nỗ lực bù lại, mãi mãi cũng chỉ có thể bị treo lên đánh, ngay cả Lương Thiến mình cũng kém hơn, thì càng miễn bàn là Lam Tinh cô xem là cái đinh trong mắt.
Tần Phong nói: "Phu nhân thật sự không đi sao? Trình gia lập nghiệp từ việc làm đồ ăn, có rất nhiều món ăn ngon."
Lộ Kiêu Dương đối với việc ăn uống, là cảm thấy có hứng thú nhất.
Không chỉ Thẩm Trường Hà, mà ngay cả Tần Phong cũng biết điểm yếu của cô.
Annie nghe đến đó, trong lòng có loại dự cảm xấu, đang muốn ngăn cản, lại nghe thấy Lộ Kiêu Dương nói: "Được!"
Lớp học cũng có thể đến sau.
Annie: "..."
Mặc dù chỉ là khai trương nhà hàng, nhưng dù sao cũng là trên danh nghĩa Trình Vũ Gia, vị đại thiếu gia gia tộc Trình thị này, có lẽ có rất nhiều người muốn đến thổi phồng.
Cho nên khách mời ngày hôm nay, đa số đều là những nhân vật có danh tiếng.
Trong đó còn có một số người muốn leo lên quan hệ với Trình gia, và đến tham gia náo nhiệt.
Lộ Kiêu Dương đi bên cạnh Thẩm Trường Hà, nhìn xung quanh một lần.
Sau khi cô xuyên đến đây, bởi vì thanh danh không tốt, nên rất ít khi đi ra ngoài ăn cơm.
Vì thế không nghĩ tới, nhà hàng lại có thể như thế này.
Nhà hàng này được xây trên mặt nước, trong hồ trồng đầy hoa sen.
Bây giờ là tháng sáu, ánh nắng tươi sáng, màu xanh biếc của lá sen phủ đầy nụ hoa.
Người phục vụ đều mặc Hán phục, từ bên ngoài đi vào, cảm giác như tiến vào một thời không khác.
Rõ ràng là ở vị trí trung tâm thành phố, nhà hàng này lại tạo ra được hiệu ứng tĩnh lặng trong sự ồn ào náo nhiệt, chỉ có thể nói Trình đại thiếu gia thật là xa xỉ.
( Hết chương)