Vốn còn muốn lừa gạt cô, nhưng ánh mắt của cô...quá mức thuần khiết, anh luôn cảm thấy nếu mình tiếp tục lừa gạt thêm nữa, dường như giống một con sói đuôi to.
Lộ Kiêu Dương: "..."
Cô bối rối vài giây, ai có thể nói cho cô biết, đây vẫn luôn thấy được là có ý gì?
Cho nên là nói, anh vẫn luôn thấy được, nhưng ở trước mặt cô thì giả vờ bị mù?
Mẹ kiếp!
Gần như là theo bản năng, Lộ Kiêu Dương ngẩng đầu, trực tiếp quăng cho anh một cái tát.
Anh cũng không tránh, chỉ nhìn cô, dáng vẻ có mấy phần vô tội.
Lộ Kiêu Dương chỉ thấy tay mình có chút nóng, đây cũng là lần đầu tiên cô động thủ với người khác.
Bộ dạng này của anh, ngược lại khiến cho Lộ Kiêu Dương có chút xấu hổ.
Động thủ đánh người, chung quy là không đúng.
Cô nhìn anh, cảm thấy mình có chút kích động.
Nhưng thật sự quá khinh người mà!
Cô rõ ràng tin tưởng anh như vậy, rõ ràng một chút đề phòng ở trước mặt anh cũng không có, quan trọng là vừa nghĩ tới vài chuyện mất mặt mà cô làm trước mặt anh mấy ngày trước, thay quần áo thì cũng thôi đi, nhưng còn nói thì thầm với Annie...Kết quả anh đều biết!
Thẩm Trường Hà nhìn vẻ ảo não của cô, nói: "Kiêu Dương!"
"Anh đừng nói chuyện với tôi!" Lộ Kiêu Dương vươn tay kéo chăn che mặt mình lại, cảm giác như sắp khóc đến nơi.
Không còn mặt mũi gặp người ta nữa!
Cô vừa nghĩ tới bản thân ở trước mặt anh làm đủ mọi chuyện, anh đều thấy, cô quả thực không biết hình dung như thế nào.
Thật là mất mặt aaaaaaa!
Thẩm Trường Hà cũng không đi, chỉ ôm chặt cô, dịu dàng nhìn Lộ tiểu thư đang trốn trong chăn, nói: "Em rất đáng yêu."
Đáng yêu con quỷ!
Lộ Kiêu Dương kéo chăn ra, trừng mắt nhìn anh, "Anh cố ý, anh cố ý chiếm tiện nghi của tôi."
"Em là vợ của anh."
Không ly hôn, đó là chuyện hiển nhiên.
Có chỗ nào của cô mà anh chưa xem qua đâu?
Lộ Kiêu Dương không biết nói gì, rõ ràng mỗi ngày đều ở chung với anh, cảm thấy rất tự tại, nhưng bây giờ lúc biết anh thấy được, cô cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Hai má đỏ bừng, cô tức giận nói: "Anh buông ra, sau này tôi không ở chung với anh nữa."
Cô giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng anh đè chăn lại, cô căn bản không chui ra được.
Nhìn Thẩm Trường Hà, cô không nói nên lời: "Anh còn không buông tôi ra!"
Thẩm Trường Hà ôn nhu nhìn cô: "Đừng rời khỏi anh, được không?"
Giọng nói thỉnh cầu, còn có chút hèn mọn.
Thẩm Trường Hà biết, cô đối tốt với anh, dường như hoàn toàn chỉ là xuất phát từ đồng cảm, đồng tình anh không nhìn thấy gì.
Nhưng dù vậy, anh vẫn muốn thẳng thắn nói chuyện cùng cô một lần.
Ngữ khí của anh mềm mại, như thể nếu bạn cự tuyệt anh thì chính là cái người tội ác tày trời.
Lộ Kiêu Dương nói: "Anh đúng là đồ vô lương tâm, tôi không có cách nào sống chung với anh nữa."
Bây giờ cô lấy lại tinh thần, càng nghĩ càng cảm thấy bị lừa.
Anh và cô đã có một đứa con trai, anh cảm thấy việc này không phải là vấn đề, nhưng trong lòng cô, anh và cô cũng không có thân mật như thế.
Trong tâm cô vẫn còn ở mười tám tuổi, cô chưa từng trải qua điều gì cả.
Đương nhiên, ngay cả hôn cũng không có.
Cái hôn trên trán cũng là vừa mới bị anh cướp đi.
Thẩm Trường Hà giải thích: "Anh không phải cố ý, về sau sẽ không."
"Tôi mới không tin lời của anh đâu." Lộ Kiêu Dương có chút ủy khuất.
Cô bị Thẩm Trường Hà ôm vào trong ngực, cảm giác như con cừu non chờ bị làm thịt.
Thẩm Trường Hà nói: "Anh chưa bao giờ lừa em."
"Ai biết được?" Lộ Kiêu Dương nói: "Chuyện trước kia là tôi không nhớ rõ, tất nhiên là anh nói cái gì thì chính là cái đó."
Thẩm Trường Hà kiên nhẫn hỏi: "Vậy em muốn như thế nào mới tin tưởng?"
"Anh buông ra trước đi." Cô đẩy tay anh một cái.
( Hết chương)