Aaaaaa, tức giận quá!
Thẩm Trường Hà hôn xong, buông Lộ Kiêu Dương ra.
Suýt nữa Lộ Kiêu Dương theo bản năng nâng tay lên, muốn ném cho anh một cái tát. Bị đôi mắt sâu thẳm kia của anh trừng một cái, cô liền thu tay lại.
Nhớ tới lần trước đã đánh anh một cái, lúc này có chút không xuống tay được.
Chỉ là cảm thấy có hơi oan ức, "Anh bắt nạt tôi."
Lộ Kiêu Dương bây giờ thoạt nhìn trông rất hung dữ, nhưng ở trong mắt người khác chẳng qua chỉ là một con mèo con đang phát cáu, một chút sức uy hiếp cũng không có.
Càng giống như đang làm nũng!
Thẩm Trường Hà nhìn cô, trầm giọng nói: "Về sau nếu em còn nhắc đến cái tên này, anh liền hôn em một cái."
Nhìn ra rồi, đây là anh đang giận! Ghen tị!
Lộ Kiêu Dương nhìn Thẩm Trường Hà, còn tưởng rằng tính tình anh cứ tốt như thế, cô làm cái gì anh cũng sẽ không phát hỏa.
Bây giờ xem ra, anh vẫn sẽ giận.
Cô như là đã phát hiện được một mặt khác của anh.
Rõ ràng sẽ tức giận, nhưng vẫn dễ dàng tha thứ cho cô, dung túng cô.
Không biết tại sao, hiện tại Lộ Kiêu Dương không muốn có thêm sự hiểu lầm nào với anh nữa.
Cô nhìn Thẩm Trường Hà, muốn giải thích rõ cùng anh: "Thực ra tôi và Giang Hành..."
"Ừ?" Cô mới nói tới hai chữ Giang Hành, anh liền cố ý ừ một tiếng, muốn ép lời nói của cô trở lại.
Lộ Kiêu Dương thấy anh như vậy, vội vàng che miệng lại, cảnh giác nhìn anh chằm chằm.
Nếu anh lại làm trò hôn cô ở trước mặt Tần Phong và tài xế, cô thật sự là...
Thẩm Trường Hà trở lại vị trí ngồi của mình, vươn tay kéo kéo cà vạt của mình, sau đó lẳng lặng ngồi ở chỗ kia.
Hiển nhiên, nghe cô nhắc đến Giang Hành, anh rất tức giận.
Hơn nữa không chỉ có lần này, trước đây cũng rất giận.
Nhưng từ khi Lộ Kiêu Dương xuất viện đến bây giờ, vẫn chưa từng thấy anh biểu hiện ra ngoài, hẳn là anh chịu đựng cũng rất cực khổ!
Thử tượng tượng hai mắt mình bị mù, lại nghe thấy tin tức ngoại tình của vợ mình, còn phải chịu rất nhiều lời tuyệt tình, trong lòng anh hẳn là rất thống khổ.
Vào lúc này, anh vẫn còn có thể khoan nhượng cô.
Lộ Kiêu Dương ngồi ở một bên, chăm chú nhìn Thẩm Trường Hà.
Cô cũng không biết tại sao, rõ ràng cảm thấy mình mới là người đáng thương, dù sao khi đó gặp phải tất cả mọi chuyện đều là cô một mình đối mặt, cái này cũng chưa tính, mà còn gặp phải cái loại người bạch nhãn lang như Lương Thiến nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Hiện tại cô cảm thấy rất may mắn khi khi có thể sống ở đây.
Nhưng nhìn Thẩm Trường Hà, lại cảm thấy, dường như anh cũng không dễ dàng gì.
......
Xe dừng ở cửa, Lộ Kiêu Dương từ trên xe bước xuống, đi theo Thẩm Trường Hà vào cửa.
Cô hỏi: "Chỉ có hai chúng ta cùng ăn cơm sao? Hay là có thầy hiệu trưởng?"
Khụ, ban đầu cô muốn chọc ghẹo anh một chút thôi, rốt cuộc không biết vì cái gì lại cùng anh ăn cơm.
Rõ ràng lần trước, cô rất tức giận từ trong nhà anh đi ra, thậm chí hai ngày nay cũng không muốn để ý cái người Thẩm Trường Hà này.
Thẩm Trường Hà nói: "Đến rồi em sẽ biết."
Anh đi ở phía trước, người lại rất cao, anh cao một mét tám mươi bảy, so với Thịnh Thư Hành còn cao hơn một cm, mặt âu phục, tay dài chân dài, đẹp trai không chịu nổi.
Lộ Kiêu Dương đi theo sau anh vào nhà hàng, phòng ăn đã được bố trí qua, trên bàn còn có mấy cây dành dành cắm trong bình, khiến cả bàn ăn tăng thêm một chút tươi mát.
Lộ Kiêu Dương thích nhất là hoa dành dành.
Người phục vụ kéo ghế ra, cô ngồi xuống.
Bởi vì lớp trang điểm hiện tại của cô vẫn còn xấu như thế, mà người dùng bữa cùng cô là Thẩm Trường Hà có giá trị nhan sắc vô cùng xuất chúng, vì thế hình ảnh trước mắt tràn ngập cảm giác chênh lệch nồng đậm.
Người phục vụ nhìn cảnh này phải liều mạng chịu đựng mới có thể khiến cho mình không cười.
( Hết chương)