Lộ Kiêu Dương nhìn về phía Thẩm Trường Hà, nhưng Thẩm Trường Hà lại giống như không thèm để ý chút nào, một tay ôm vai Lộ Kiêu Dương, nói: "A Ly chờ ở bên ngoài đã lâu, chúng ta về thôi!"
"..." Cô cho là anh gọi mình lại, là muốn xử lý chuyện này.
Kết quả...
"Không phải, Thẩm tiên sinh..." Tần Phong nhìn anh, bộ dáng rất sốt ruột.
Lộ Kiêu Dương có chút không hiểu, tò mò hỏi: "Anh cứ mặc kệ sao? Dù thế nào cũng là người phụ trách công ty, cái bộ dạng này của anh, ở trước mặt Tần Phong sẽ mất uy tín đấy."
Thẩm Trường Hà nói: "Việc này không có cách xử lý."
"Tại sao?" Lộ Kiêu Dương khó hiểu: "Giải quyết việc này, không phải rất đơn giản ư?"
Công ty lớn như vậy, đối với việc này, tất nhiên đều có kế sách ứng đối.
Thẩm Trường Hà nghe xong, nhìn thẳng Lộ Kiêu Dương.
Lộ Kiêu Dương bị anh nhìn có chút không tự nhiên, hỏi: "Em nói sai?"
Cô cũng chỉ là quan tâm anh thôi.
Thẩm Trường Hà nói: "Không phải. Giải quyết chuyện này rất đơn giản, nhưng nếu anh giải quyết, có thể sẽ khiến em không vui."
"..." Lộ Kiêu Dương sửng sốt một chút, "Chuyện này có liên quan gì đến em? Tại sao em sẽ không vui."
Thẩm Trường Hà nhìn về phía cô, "Cho nên, dù cho có để mọi người biết chúng ta ở cùng một chỗ, em cũng sẽ không mất hứng?"
"..."
Không đợi cô nói, Thẩm Trường Hà đưa tay, nhẹ nhàng vén mái tóc cô, "Vậy thì anh sẽ để người giải thích."
Nói tới đây, anh quay qua nói với Tần Phong, "Nghe thấy chưa? Phu nhân đã nói rồi."
Tần Phong như là đã chờ thời khắc này đã lâu, nhếch khóe miệng, "Vâng, vậy tôi đi gọi điện, để bọn họ xử lý."
Nói xong, trực tiếp đi.
Lộ Kiêu Dương nhìn bóng lưng Tần Phong, lại nhìn về phía Thẩm Trường Hà, ánh mắt Thẩm Trường Hà rất dịu dàng, dường như không có chuyện gì xảy ra cả.
Lộ Kiêu Dương bị anh nhìn có chút hoài nghi nhân sinh, "Sao em có cảm giác, anh là đang đào hố em vậy hả?". Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ 𝖳𝐫Um 𝖳𝐫𝗎𝒚ện﹒𝑽𝙉 ++
Mẹ nó, cô bị anh uy hiếp suốt cả một buổi tối, cho tới hôm nay cũng không dám phản kháng anh, vậy mà...
Anh lại còn muốn đem tin tức này nói ra!
Hơn nữa, còn giả vờ chạy tới hỏi cô!
Người đàn ông thối tha không biết xấu hổ aaaaaaa!
Thẩm Trường Hà thò tay, nắm tay cô, mặt không đổi sắc nói: "Sao có thể, anh thương em như vậy, sao đành lòng đào hố em chứ?"
Anh nói dối không chớp mắt.
Lộ Kiêu Dương nói: "Anh là một tên lừa đảo!"
Cô cảm giác sớm muộn gì mình cũng bị anh bán đi, còn giúp anh đếm tiền, anh thực sự quá âm hiểm.
Khó trách anh có thể làm ăn giỏi như thế.
Không có chút tài năng, thật đúng là không làm được mấy chuyện xấu hổ như thế!
Lộ Kiêu Dương vô cùng tức giận, hất tay anh ra, trực tiếp đi ra ngoài.
Thẩm Trường Hà đi theo phía sau cô, "Chờ một chút."
Lộ Kiêu Dương cáu kỉnh lên, nên không đếm xỉa tới anh.
Cô đi ra cửa, thấy A Ly ở đó, đang muốn đi tới, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói: "Kiêu Dương."
Cô quay đầy lại, thấy Giang Hành đang đứng ngay trước mắt.
Anh ta mặt áo sơ mi trắng, quần jean.
Hôm nay cũng là tới tìm Thịnh Thư Hành, kết quả, không thấy Thịnh Thư Hành, lại gặp được Lộ Kiêu Dương ở đây.
Lộ Kiêu Dương nhìn anh ta, theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau, Thẩm Trường Hà không cho cô cơ hội phản ứng, đã đi tới rồi.
Anh đứng bên cạnh Lộ Kiêu Dương, thấy Giang Hành ở chỗ này, ánh mắt trong phút chốc liền tối sầm xuống.
"Em nhắc tới anh ta một lần, anh liền hôn em một cái!" Hôm qua anh đã nói như thế.
Nhưng dường như không ai nói cho cô biết, nếu như Giang Hành xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chồng của cô sẽ như thế nào!
( Chào buổi sáng! Không cẩn thận lại viết suốt đêm...chờ ta làm xong xuôi bài cũ, liền cố gắng hết sức để cập nhật bài mới này...Không biết có bao nhiêu người trúng thưởng trong hoạt động hôm qua...Người trúng thưởng để lại lời nhắn ta sẽ xem. Tiếp tục cầu phiếu đề cử a!)
( Hết chương)