Lộ Kiêu Dương dụi dụi con mắt, thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Lúc cô dụi mắt, lại phát hiện những chữ đó càng thêm rõ ràng.
Thẩm Trường Hà đứng ở ven rừng nho, buổi tối sẽ khiến mắt anh thoải mái hơn rất nhiều.
Anh ngẩng đầu, thấy cô đứng ở trên ban công phòng ngủ, mái tóc lay động theo chiều gió.
Thân ảnh gầy nhỏ kia, tựa như báu vật trân quý nhất giấu ở trong tim anh, mỗi lần liếc mắt nhìn, liền cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh cầm điện thoại lên, gọi điện, Annie cầm máy tới cho Lộ Kiêu Dương, đưa cho cô, "Lộ gia."
Phía dưới rất tối, Lộ Kiêu Dương không nhìn thấy Thẩm Trường Hà.
Nhận lấy điện thoại từ tay Annie, cô mở miệng nói, "A lô."
"Dậy rồi?" Thanh âm Thẩm Trường Hà, như là đã chờ đợi thật lâu.
Lộ Kiêu Dương xoay người, nhìn chằm chằm rừng nho kia đánh giá, "Anh đang nhìn em?"
Thẩm Trường Hà nói: "Ừ."
"Không thấy anh." Lộ Kiêu Dương nói.
Thẩm Trường Hà nói: "Thích không?"
Giọng nói của anh ấm áp như vậy, Lộ Kiêu Dương quay lưng lại, không cho anh nhìn thấy mình, cảm giác như anh đang nhìn mình chăm chú, mặt liền đỏ bừng.
Cô nói: "Thích gì?"
"Món quà chuẩn bị cho em."
Lộ Kiêu Dương vươn tay, cuốn đuôi tóc mình, cúi đầu nói: "Quà gì?"
Annie đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ Lộ gia nhà mình xấu hổ, vẻ mặt như bà dì cười đi ra ngoài, để lại không gian cho cô.
Thẩm Trường Hà nói: "Lộ tiểu thư thân mến, nơi này có một người chờ mong được em thích, em bằng lòng thích anh ta không?"
Lộ Kiêu Dương nhớ tới buổi chiều chính mình đã từng nói, loại chuyện tỏ tình này, phải do anh chủ động, không ngờ anh hành động lại còn rất nhanh.
Cô nắm chặt điện thoại, không lên tiếng.
Thẩm Trường Hà thúc giục: "Hửm?"
Có thể là bởi vì anh không ở ngay trước mặt, cho nên cô cũng không có áp lực lớn như thế, Lộ Kiêu Dương trầm mặc một hồi, nói: "Ừm."
Cái cảm giác tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Trước kia Lộ Kiêu Dương vẫn luôn nghĩ, mình nhất định phải tốt nghiệp đại học, rồi lại chầm chậm nói chuyện yêu đương, nhưng bây giờ mới nhận ra, có đôi khi cái thứ tình yêu này, thật sự là đến bất ngờ không kịp đề phòng.
Bất luận cô trốn tránh thế nào, phủ nhận thế nào, thích anh, chính là thích!
Trong biển người mênh mông, khi gặp được người ấy, liền như là duyên phân đã chú định từ kiếp trước.
Anh thật ra rất hiểu cô, biết mình ở trước mặt, cô sẽ khẩn trương.
Bây giờ không thấy anh nữa, tâm tình cô buông lỏng đi rất nhiều, cũng trở nên thẳng thắng thành thật hơn.
Lộ Kiêu Dương nắm chặt ngón tay, nói: "Sau này, em sẽ cố gắng không để anh thất vọng. Sẽ không để anh thời thời khắc khắc sợ em sẽ rời khỏi anh nữa. Vì anh là người mà em đã thừa nhận thích, vậy nên em sẽ đối xử tốt với anh, bảo vệ anh."
Lộ Kiêu Dương nói xong, không khỏi cảm giác mình giống như là cầm nhầm kịch bản.
Nhưng lời nói cũng đã nói ra khỏi miệng, không thu lại được. Cô quay đầu lại, nhìn xung quanh một lần, vẫn không nhìn thấy Thẩm Trường Hà, "Nghe thấy chưa? Hả?"
Thẩm Trường Hà đứng ở ven rừng nho, nhìn tiểu thiên sứ đang tìm kiếm mình khắp nơi, dịu dàng cười.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn như vậy, sẽ không thừa nhận, nhưng nếu thừa nhận, sẽ dùng thái độ tốt nhất đến đối mặt với bạn.
Trước đây chính là như thế này.
Nhìn cô, anh liền cảm thấy mình có thêm động lực phấn đấu.
Cho nên khi đó, mới cố gắng như vậy.
Nhưng lại không biết, mình và cô trong lúc ấy rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì, để rồi cuối cùng lại rơi vào kết quả như thế.
Hiện tại dường như tất cả mọi thứ đã bắt đầu lại lần nữa, lần này anh nhất định sẽ không để mọi thứ lại phát triển như lúc trước.
Anh nói: "Được."
Anh cầm đèn pin trong tay lên, nhấp nháy vài cái, để cô nhìn thấy vị trí của mình: "Xuống đây đi."
( Hết chương)