Bách Dục Hàng quả thực đã quá hiểu con người của Thẩm Tư Cương rồi.
Vả lại, Bách Dục Hàng cũng chỉ là vừa mới lóe lên ý nghĩ đó, có lẽ, bản thân đã đoán sai thì sao?
“Cậu đừng bắt nạt cô ấy nữa… ý tớ là nói, cơ thể tàn tạ như thế của cô ấy, bị giày vò thêm vài lần nữa, thì cũng không cần đưa cô ấy đến bệnh viện rồi, cứ trực tiếp đưa cô ấy đến gặp Diêm Vương là được.
Nếu cậu thực sự hận cô ấy như vậy, hận đến mức cứ muốn giày vò cô ấy, muốn báo thù cô ấy vì đã hại chết Hạ Vi Minh, vậy chí ít, cậu cũng phải để cho cơ thể của cô ấy khỏe lại trước, để cô ấy giữ lại tính mạng này, có đúng không?”
Bách Dục Hàng cảm thấy, bản thân nói nhiều như vậy, đã quá đủ rồi, nếu nói nhiều quá, e rằng sẽ phản tác dụng, rồi vẫy vẫy tay: “Vậy thì, tớ đi trước đây. Ngày mai còn phải đến trực phòng bệnh. Tớ phải quay về ngủ cho đủ giấc”
Người đi rồi, trong phòng đột nhiên yên tĩnh, không còn tiếng nói của Bách Dục Hàng nữa, bệnh viện vào buổi đêm, thực sự có một cảm giác yên tĩnh đến kì lạ.
Cái cảm giác yên tĩnh này, với cảm giác một mình ở nhà trong đêm tối, là hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Tư Cương lấy một chiếc ghế, ngồi bên cạnh giường bệnh.
Sự chú ý của anh ấy, đặt lên trên trán của Giản Đường.
Cái vết thương ngày trước được cô ấy dán băng gặc vào, rồi để tóc mái xuống che đi, cuối cùng, cũng bị anh ấy nhìn thấy.
Bách Dục Hàng nói, vết thương này là một vết thương mới nằm đè lên vết thương cũ, vết thương mới là vào vài ngày trước mà có, còn vết thương cũ, có từ rất lâu rồi.
Đột nhiên, kí ức ùa về, khi gặp cô ấy ở Đông Hoàng, bất luận là lúc nào ở đâu, cái vết thương ở trên trán cô ấy, chắc chắn đã được dùng tóc mái để che đậy đi kỹ càng: Anh ấy còn cảm thấy xấu, không hiểu sao cô ấy lại có thể để kiểu tóc như vậy. Lại cảm thấy có lẽ là do trong tù phải để kiểu tóc này, nên Giản Đường đã quen rồi.
Ngón tay thon dài của anh ấy, vén tóc mái của cô ấy sang một bên, để lộ ra vết thương đó.
Vết thương này, nếu như hoán đổi thành người bác sĩ chuyên nghiệp Bách Dục Hàng sẽ nói: trời đất ơi sao trên đời lại có người phụ nữ có thể chịu đựng nhiều vết sẹo xấu xí lồi lóm ở trên cơ thể như vậy chứ.
Ngón tay thon dài, không chạm vào vết thương ở trên trán cô ấy, nhưng lại từ từ đặt lên trên gò má của cô ấy, từng chút từng chút trượt xuống khuôn mặt cô ấy, trượt qua từng miếng da miếng thịt.
Làn da dưới cảm nhận của ngón tay, rất thô, không hề mịn màng, rõ ràng mới chỉ ở tuổi đôi mươi, nhưng cơ thể của cô ấy, mỗi một bộ phận, đều hiện ra sự ê chề của năm tháng.
Ngón tay trượt lên đôi lông mày chưa từng qua chỉnh sửa của cô ấy, không thể không nói, lông mày của cô ấy, vẫn có thể nhìn ra Giản Đường của ba năm trước, rồi lại vuốt xuống hai bọng mắt †o của cô ấy, cuối cùng, vuốt xuống đôi môi, cảm giác rất thô ráp, không hề có sự căng mịn của đôi môi thuộc về một cô gái đôi mươi… thực sự, mỗi một bộ phận trên cơ thể của cô ấy, đều khắc lên những vết tích của năm tháng.
Sự quan sát của anh ấy, dần dần dừng lại, đặt lên trên người cô ấy, anh ấy đang nghĩ, nếu như có thể mở cơ thể của cô ấy ra để nhìn những bộ phận bên trong, thì những bộ phận đó có phải cũng khắc lên sự ê chề của năm tháng không.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Tư Cương cầm điện thoại lên, “Có chuyện gì?”.
“Boss, Trân Mộc Mộc này phải xử lí thế nào đây?”
“Cho biến mất đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa” Giản Đường nói đúng, anh ấy chính là một con sói, sói là động vật ăn thịt uống máu.
“Được Boss”
Bên phía Thẩm Nhất không do dự gì, định chuẩn bị cúp máy.
Đột nhiên.
“Đợi đã”
“Boss còn có điều gì cần dặn dò không?”
Người đàn ông liếc sang người phụ nữ đang nằm hôn mê trên giường, dừng lại một lúc, rồi giơ điện thoại lên: “Nhốt cô ta vào trước đã. Đừng hại chết cô ta”
..” Thẩm Nhất đơ người ra, rất nhanh liền phản ứng lại: “Được, Boss.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!