Tô Vân Thiên đau đầu nhìn Tô Noãn.
“Tô Noãn, không phải ba thiên vị Tô Bắc nhưng chuyện lần này không thể là do con bé làm. Trước hết không nói chuyện mà con bé đã đồng ý với ba, chỉ cần con không nhằm vào con bé thì con bé cũng không làm khó con. Toàn bộ máy tính công ty Lộ Nam bị hack, lâm vào trạng thái tê liệt, trên đó toàn bộ đều là hình ảnh khó coi của con. Chỉ một điểm này thôi liền biết chắc chắn chuyện này không phải do con bé làm, dù con bé muốn đối phó con cũng không ra tay từ phía Lộ Nam! Hơn nữa, sao con bé có thể quen biết hacker lợi hại đẳng cấp như vậy được!” Tô Vân Thiên lạnh mặt, tức giận nói.
Bây giờ điều ông ta không chịu được nhất, chính là rõ ràng con gái mình làm sai nhưng vẫn không kịp thời ăn năn, cứ nhất định muốn đẩy trách nhiệm lên đầu Tô Bắc.
Tô Noãn nghe lời ba nói xong, vẻ mặt cô ta trở nên mờ mịt vài phần.
Sau đó bỗng cô ta tiến lên.
“Ba, ba đừng bị vẻ ngoài của Tô Bắc lừa gạt, chắc chắn chị ta bảo Lộ Nam phối hợp diễn cùng chị ta. Nếu không tập đoàn của Lộ Nam nhiều người như vậy, bản lĩnh lớn đến thế sao có thể để máy tính công ty anh ấy bị tê liệt toàn bộ được! Đúng! Là bọn họ đang diễn trò, chắc chắn là như vậy!” Tô Noãn như đang nói với Tô Vân Thiên, lại như đang nói với chính mình.
Tô Vân Thiên cau mày, ông ta cảm thấy lời Tô Noãn dường như cũng có vài phần có lý.
Mặc dù chuyện Tô Noãn làm khiến ông ta thực sự rất tức giận nhưng ông ta cũng không thể thật sự mặc cho danh tiếng Tô Noãn bị huỷ hoại mà không quan tâm được.
Tô Vân Thiên suy nghĩ một lát.
“Được rồi đừng khóc nữa, chuyện này ba sẽ nghĩ cách giúp con giải quyết trước, bản thân con cũng chú ý một chút, xem xem có phải mình đã đắc tội với ai!” Tô Vân Thiên không vui nói.
Nước mắt Tô Noãn lăn dài.
“Ba, cho dù có phải Tô Bắc làm hay không, ba nhất định cũng phải giúp con. Chuyện này chắc chắn không tránh khỏi liên quan tới chị ta!” Tô Noãn vừa khóc vừa nói.
Tô Vân Thiên hít sâu một hơi, có phần không kiên nhẫn nói tiếp: “Được, ba biết rồi. Đúng rồi, mấy ngày tới con đừng có ra ngoài đi dạo, sẽ chỉ thêm mất mặt xấu hổ thôi!”
Tô Noãn tức giận nghiến răng nghiến lợi, trước giờ ba chưa từng mắng cô ta như thế, đều tại con đàn bà đê tiện Tô Bắc!
Nhưng bây giờ Tô Vân Thiên đang tức giận, hơn nữa cô ta còn đang đợi ông ta giúp mình!
Cho nên cô ta cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn trở về phòng.
Sau khi Tô Noãn đi, Tô Vân Thiên gọi cho Tô Bắc.
Tô Bắc đang ngẩn người nhìn màn hình máy tính đã tối đen.
Vốn dĩ cô muốn hỏi hai bé cưng, nhưng sau khi đắn đo suy nghĩ lại không biết nên nói thế nào.
Cuối cùng cô liền ngơ ngẩn ngồi đó.
Khi điện thoại đổ chuông, Tô Bắc giật mình kêu lên một tiếng.
Cô vừa thấy Tô Vân Thiên gọi đến, gần như vô thức nhíu mày.
Ông ta lại gọi điện làm gì, muốn mình giúp Tô Noãn sao?
Ông ta đúng là đã coi cô thành công cụ của nhà họ Tô nhưng ông ta thật sự cho rằng ông ta bảo sao cô sẽ nghe vậy ư!
Cô đã không còn là Tô Bắc ngốc nghếch trước kia từ lâu rồi.
Chỉ có điều, Tô Bắc nghĩ tới Tô Vân Thiên đã biết đến sự tồn tại của Tô Hàn và Tô Lẫm, đành phải nghe điện thoại.
“Alo, có chuyện gì?” Tô Bắc lạnh lùng, hờ hững lên tiếng.
Giọng Tô Vân Thiên nghe có vẻ sốt ruột và khó xử.
“Bắc Bắc, chuyện của Tiểu Noãn chắc hẳn con cũng biết rồi. Con là chị nó, con giúp nó được không?” Tô Vân Thiên nói.
Tô Bắc cười lạnh một tiếng.
“Tôi và cô ta là quan hệ chị em sao? Ông hỏi cô ta xem, đã bao giờ cô ta coi tôi là chị chưa. Hơn nữa, vì sao tôi phải giúp cô ta, ông nghĩ rằng tôi ăn no rỗi việc à? Bây giờ tôi không đối phó cô ta đã là tốt lắm rồi, ông còn bảo tôi giúp cô ta. Tôi nói này ba, sao ông có thể không biết ngượng mà nói ra miệng được thế!” Tô Bắc châm chọc nói.
Tô Vân Thiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Bắc Bắc, trước đây là ba không đúng. Lần này Tiểu Noãn thật sự đã bị họa lớn ập xuống đầu rồi, nếu thực sự không được thì con hãy nể mặt ba mà giúp con bé. Chuyện này chắc chắn Lộ Nam sẽ điều tra, đến lúc đó con cũng thuận tiện giúp con bé một tay mà thôi!” Tô Vân Thiên vẻ mặt khó xử nói.
Ông ta biết Tô Bắc không vui nhưng vì Tô Noãn, ông ta vẫn phải nhún nhường cầu xin Tô Bắc hết lần này tới lần khác.
Tô Noãn không chịu thua kém, ông ta cũng hết cách.
Giọng điệu của Tô Vân Thiên khiến Tô Bắc không khỏi nhớ tới chuyện 5 năm trước.
Giữa hai hàng lông mày cô hiện lên vẻ chán ghét sâu đậm.
“Ba, ông cảm thấy tôi dựa vào cái gì mà phải giúp Tô Noãn, dù là thuận tay thì tôi cũng không muốn làm. Huống hồ năm đó Tô Noãn hãm hại tôi, khiến danh tiếng tôi bị huỷ hoại, ông cũng không đối xử với tôi như vậy. Nếu năm đó ông đối xử với tôi bằng một phần vạn như với Tô Noãn bây giờ, thì tôi cũng không cảm thấy ông máu lạnh tuyệt tình đến tột cùng như vậy. Chỉ là bây giờ xem ra, ông chỉ là đối với tôi máu lạnh tuyệt tình, còn với Tô Noãn, ông vẫn rất đau lòng!” Tô Bắc nói cực kỳ trào phúng.
Tô Vân Thiên ngây người.
“Con nói gì cơ Bắc Bắc, chuyện năm đó là Tiểu Noãn hãm hại con sao?” Giọng Tô Vân Thiên khó mà tin được.
Tô Bắc cười lạnh: “Ông thật sự không biết hay giả vờ không biết vậy. Năm đó Tô Noãn tìm người hãm hại tôi, rồi lại tìm người lén lắp camera trong phòng, muốn hoàn toàn hủy hoại tôi. Nhưng trước giờ ông không hề hoài nghi cô ta, chỉ cảm thấy tôi làm bại hoại danh tiếng, gieo gió gặp bão. Thành kiến đó trong lòng ông rốt cuộc là từ đâu mà có vậy? Bây giờ ông còn bảo tôi giúp Tô Noãn sao, nếu ban đầu ông chịu giúp tôi một tay thì bây giờ tôi cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt đấy, người ba tốt của tôi ạ!”
Sắc mặt Tô Vân Thiên khó coi, có lẽ trước đây ông ta sẽ không tin Tô Noãn sẽ hãm hại Tô Bắc.
Nhưng trải qua những chuyện gần đây, Tô Bắc lại nói như vậy, ông ta dường như đã tin rồi.
Chuyện này Tô Noãn thật sự có thể làm được.
Tô Vân Thiên bất đắc dĩ mắng Tô Noãn trong lòng, mắng cô ta vô liêm sỉ, không ra thứ gì!
Nhưng nên cầu xin Tô Bắc thì vẫn phải cầu.
Dù sao ông ta cũng không thể nhìn đứa con mà vợ chồng ông ta một tay nuôi lớn bị huỷ hoại hoàn toàn.
“Bắc Bắc, cho dù những chuyện này đều là Tiểu Noãn làm thì khi đó con bé cũng còn nhỏ không biết gì. Ba sẽ đợi khi con bé về rồi dạy dỗ nó tử tế, nhất định không để nó gây ra chuyện như vậy nữa. Con hãy tha thứ cho nó đi, không so đo hiềm khích khi xưa nữa mà giúp con bé một lần. Nếu không con bé bị huỷ hoại rồi, ba và mẹ con phải làm sao đây?” Tô Vân Thiên đau khổ nói.
Trên mặt Tô Bắc hiện lên một tia đấu tranh.
Cô hận Tô Vân Thiên, nhưng cũng hận bản thân mình.
Đã nói sẽ tuyệt tình nhưng cô lại vẫn mềm lòng.
Cô cắn răng thật chặt.
“Ba, chuyện này thật sự tôi không giúp được, ông vẫn nên mời người tài giỏi khác đi. Dù sao ngay cả Lộ Nam cũng không tra ra được đối phương là ai, tôi làm sao có thể giúp được ông! Bây giờ tôi đang làm việc, nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây!” Tô Bắc nhẫn tâm nói.
Tô Vân Thiên cuống lên.
“Bắc Bắc, con đừng cúp máy, nếu con cúp máy thì ba sẽ nói chuyện mấy đứa bé cho tổng giám đốc Lộ!” Tô Vân Thiên chỉ đành dùng chiêu cuối cùng uy hiếp Tô Bắc.
Sắc mặt Tô Bắc thay đổi.
Quả nhiên cô vẫn không thể kỳ vọng quá nhiều vào ba mình.
Từ trước tới nay bọn họ đối xử với mình còn vô liêm sỉ hơn như này, cô nên nhận ra từ sớm mới phải!
Tô Bắc cười lạnh một tiếng.
“Ba, thế nào? Đã không nhịn được rồi à? Lật con át chủ bài nhanh vậy ư? Lẽ nào ông không nghĩ thử xem nếu ông không uy hiếp được tôi thì ông sẽ thế nào? Mặc kệ danh tiếng con gái cưng của ông tiếp tục thối nát sao?” Tô Bắc giễu cợt.
Khuôn mặt già nua của Tô Vân Thiên cứng đờ.
“Bắc Bắc à, ba cũng không muốn như vậy, nhưng con không nghe lời ba nên ba chỉ đành làm như thế. Con giúp Tiểu Noãn đi, chắc chắn đây là lần cuối cùng, sau chuyện này ba nhất định sẽ dạy dỗ con bé nghiêm khắc, không để nó làm ra chuyện gì đi quá giới hạn nữa. Chỉ cần con cố gắng hết khả năng của mình là được, ba cũng không quá gượng ép con, dù sao bây giờ tổng giám đốc Lộ cũng chưa tra ra đối phương là ai, có được không. Con cố gắng hết khả năng giúp một lần, chỉ giúp một chút thôi được không?” Tô Vân Thiên ăn nói khép nép.
Trong lòng Tô Bắc có cảm giác đau đớn âm ỉ.
Cô cho rằng mình đã chết lặng nhưng không ngờ vẫn đau như vậy.
Tô Bắc hít sâu một hơi.
“Được, tôi đồng ý với ông, đây là lần cuối cùng giúp Tô Noãn, sau này tôi sẽ không bao giờ giúp cô ta nữa. Nếu ông còn lấy chuyện này ra uy hiếp tôi thì tôi sẽ để Lộ Nam thu mua toàn bộ Tô thị!” Tô Bắc cũng nói lời hung ác.
Nói xong cô hung dữ cúp điện thoại.
Tô Bắc mất một lúc thật lâu mới điều chỉnh lại được cảm xúc.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Nam.
Lộ Nam nghe máy, mặc dù đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng Tô Bắc vẫn nghe ra được sự tức giận trong giọng anh.
“Alo, Bắc Bắc, sao vậy?” Lộ Nam nói.
Tô Bắc suy nghĩ một chút, đắn đo mãi rồi mới chậm rãi cất lời.
“Lộ Nam, chuyện sáng nay em cũng nghe nói rồi, anh đừng lo lắng quá, dù sao họ cũng không lấy cắp tài liệu cơ mật gì, có lẽ cũng không hứng thú với công ty chúng ta. Anh cũng đừng quá sốt ruột, em nghe giọng anh hơi khàn, có phải tức giận rồi không!” Tô Bắc dịu dàng nói.
Lộ Nam nghe thấy lời này của Tô Bắc, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khiến trái tim đang nóng nảy của anh chậm rãi yên tĩnh trở lại.
Anh thở dài bất đắc dĩ.
“Thực ra mọi người đều có suy nghĩ giống như em, nhưng làm lãnh đạo của công ty, anh vẫn có vô vàn mối lo. Lỡ như họ đã lấy được tài liệu cơ mật gì, nhưng người của công ty chúng ta kỹ thuật không đến nơi đến chốn, không nhìn ra được, như vậy tổn thất sẽ càng thêm nặng nề, tất cả hạng mục cơ bản của chúng ta đều phải thay đổi phương án một lần nữa. Tập đoàn chúng ta lớn như vậy, có biết bao hạng mục, nếu như phải sửa lại từng cái thì sẽ rất lãng phí tài chính và nhân lực, hoàn toàn không thể lường trước được, em hiểu không? Bắc Bắc!” Lộ Nam nghiêm túc nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!