“Không, Lộ Nam, không phải như anh nghĩ đâu, em từ trước đến nay không có ý định giấu anh! Em đã định tối nay nói với anh rồi! Nhưng…” Tô Bắc buồn bã khóc, một lời cũng không nói ra được.
“Nhưng em không ngờ rằng Tô Noãn lại nói ra trước, đúng không?” Lộ Nam nhìn Tô Bắc, anh nén cơn giận vào bên trong.
Anh không muốn trách Tô Bắc.
Nhưng Tô Hàn và Tô Lẫm đã ở bên cạnh anh lâu như vậy, Tô Bắc vốn có rất nhiều cơ hội để tự cô nói ra sự thật.
Nhưng cô đã không làm!
Cô đã giấu anh.
Cô nói, tối nay sẽ tự mình ngả bài.
Nhưng anh không biết nên tin hay không.
Nếu hôm nay Tô Noãn không nói ra, liệu Tô Bắc có bị ép để nói ra không?
Lộ Nam quay lại nhìn Tô Hàn và Tô Lẫm.
Hai đứa trẻ này, từ lúc anh thấy chúng đã đặc biệt thích chúng, cảm thấy vô cùng thân thiết.
Nhưng chuyện anh không ngờ tới là chúng là con ruột của Tô Bắc.
Tô Bắc ngay từ đầu đã lừa dối anh.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc trong sự bực tức. Anh cảm thấy cảm xúc của mình vượt quá tầm kiểm soát.
Tô Bắc nhìn anh, không kìm chế được vừa rơi lệ vừa lắc đầu.
“Lộ Nam, anh đừng như vậy, em thực sự không cố ý. Từ trước đến nay em cũng chưa từng nghĩ sẽ lừa dối anh, sự việc đến hôm nay, em cũng không ngờ đến. Chúng ta ban đầu kết hôn, vốn cũng không có ý định lâu dài, thậm chí đều là thương lượng, sau đó sẽ ly hôn trong hòa bình nhưng chúng ta không nghĩ tới sẽ yêu nhau. Cho nên lúc đầu em cảm thấy anh không cần thiết phải biết những điều này, vì cuối cùng sớm hay muộn cũng xa nhau. Về sau này, em lại thực sự yêu anh, em bắt đầu lo lắng và băn khoăn. Nếu không yêu anh, em cũng sẽ không băn khoăn như vậy, chính vì băn khoăn nên em mới chậm trễ việc nói với anh! Lộ Nam, anh như này…” Tô Bắc vừa nói, vừa vươn tay ra kéo cánh tay của Lộ Nam.
Lộ Nam đột nhiên tránh né.
Tô Bắc sững người, cô buồn bã nhìn Lộ Nam, nước mặt rơi xuống càng nhiều.
Lộ Nam đau lòng khi thấy những giọt nước mắt của cô nhưng anh không thể chấp nhận sự che giấu và lừa dối ấy.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc như đang nhìn một người xa lạ.
Nhìn thấy cảnh như vậy, Cố Niên Thành thực sự không chịu nổi nữa.
Anh bất ngờ đứng dậy.
“Lộ Nam, anh là đàn ông mà tại sao không thể bình tĩnh nghe Tô Bắc giải thích chứ? Nếu cô ấy không yêu anh thì sẽ không miễn cưỡng để con của mình cách xa cô ấy. Anh làm như vậy, cô ấy sẽ rất thất vọng về anh!” Cố Niên Thành giận dữ nói.
Đôi mắt của Lộ Nam chợt lóe lên.
“Cố Niên Thành, anh biết Tô Hàn và Tô Lẫm là con của Tô Bắc à?” Lộ Nam hỏi một cách u ám.
Trong lòng Cố Niên Thành cảm thấy rất khó chịu.
“Đúng vậy, tôi đã sớm biết rồi nhưng đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi đã hứa sẽ giúp Tô Bắc giữ bí mật!” Cố Niên Thành nhanh chóng nói.
Lộ Nam đột nhiên cười châm biếm.
“Tô Bắc, em thật giỏi, Cố Niên Thành cũng biết Tô Hàn và Tô Lẫm là con của em. Anh là chồng em nhưng chuyện gì cũng không biết. Lúc trước anh thấy rất kì lạ, tại sao em thường chạy tới khu nhà đối diện? Tại sao lại có mối quan hệ tốt với hai đứa trẻ như vậy? Bây giờ thì anh hoàn toàn hiểu rồi, thì ra chúng là máu mủ của em. Dù sao cũng là một cục thịt từ cơ thể em, em không yêu chúng thì ai có thể yêu chúng đây!” Lộ Nam tức giận, lời nói có hơi không làm chủ được.
Dường như chỉ như vậy, anh mới có thể trút được cơn giận.
Tô Bắc đau đớn lắc đầu.
“Không, không phải như thế, Lộ Nam…” Tô Bắc buồn bã nói.
Đôi mắt của Lộ Nam đỏ lên như một con sư tử đang giận dữ.
Anh nói với Tô Bắc đầy giận dữ.
“Không phải như vậy, vậy là như kia rồi, anh quên hỏi. Ở chỗ Tô Hàn và Tô Lẫm ở có một người đàn ông tên Thượng Quan Tự, anh ta là ai? Là người tình của em à? Hay là anh ta là ba đứa trẻ? Tô Bắc, anh rất thất vọng về em!” Lộ Nam lãnh đạm nói.
Nước mắt của Tô Bắc không ngừng rơi tựa như những hạt trân châu.
“Lộ Nam, anh có thể bình tĩnh lại không? Thượng Quan Tự là anh họ của em, con trai của dì em, tại sao anh lại nghĩ về em như vậy? Lẽ nào khoảng thời gian sống chung ấy, trong lòng anh, em chính là loại phụ nữ như vậy?” Tô Bắc đau lòng nhìn Lộ Nam.
Khuôn mặt Lộ Nam nặng nề.
“Trong lòng em anh rốt cuộc là người thế nào? Em cảm thấy em lừa anh chuyện lớn như vậy, anh vẫn có thể tin em trong chuyện này không giống như vậy được à?” Lộ Nam mất kiểm soát nói.
Tô Bắc nhìn chằm chằm Lộ Nam, dường như đã thất vọng đến mức tuyệt vọng rồi.
Cô bỗng cười mỉa mai.
“Đúng, là em đáng đời, em không nên yêu anh, nếu không thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Lộ Nam, là em sai rồi…” Tô Bắc nói một cách đầy mỉa mai và tuyệt vọng.
Trái tim của Lộ Nam đột nhiên hoảng loạn.
Anh biết rằng anh không thể chấp nhận nó. Anh cần một thời gian để tiếp nhận việc này.
Bây giờ anh không thích hợp để đối diện với Tô Bắc.
Đôi khi người ta mất kiểm soát, những gì họ nói ra có thể làm tổn thương người khác.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc, anh chưa kịp nói.
Tô Hàn và Tô Lẫm đột nhiên đứng dậy.
Chúng đi qua Tô Bắc, đến trước mặt Lộ Nam, bắt đầu đá vào chân anh.
Đôi mắt của Tô Hàn đỏ hoe và cậu dùng đôi chân nhỏ của mình đá Lộ Nam.
“Người xấu, ai cho chú mắng mẹ của tôi, tôi lại còn tới công ty của chú làm người giám sát hệ thống thông tin, tôi ghét chú!” Tô Hàn vừa nói vừa đá rất gay gắt.
Mắt của Tô Lẫm cũng đỏ hoe nhìn Lộ Nam đầy giận dữ.
“Tôi còn gọi chú là chú Lộ, sao chú có thể đối xử với mẹ của tôi như thế, lẽ nào chú không thấy mẹ đối tốt với chú vậy à? Tôi không nên bán bản quyền sáng chế cho loại người như chú, tôi càng không nên giúp bất động sản của công ty chú vượt qua khó khăn, chú thật tồi tệ!” Tô Lẫm vừa nói vừa dẫm xuống chân của Lộ Nam.
Lộ Nam rất đau nhưng anh không thể ra tay với trẻ nhỏ.
Tô Bắc nhìn chằm chằm vào Tô Hàn và Tô Lẫm, ngớ người ra, cả người giống như một kẻ ngốc.
Đợi cô phản ứng lại thì đã nghe thấy giọng nói non nớt của Tô Lẫm.
“Chú, chân của chú bị tôi dẫm hỏng rồi!”
Tô Bắc dường như bị dọa thành kẻ ngốc.
Cô nhanh chóng đứng dậy và kéo hai cậu bé lại bảo vệ ở trong lòng.
“Lộ Nam, những đứa trẻ không cố tình đừng giận chúng, chúng chỉ là quá quan tâm tôi thôi!” Tô Bắc tủi thân nói.
Mắt Lộ Nam đỏ lên, nhìn sâu vào Tô Bắc, quay người rời đi.
Tô Bắc sững người.
Nhìn Lộ Nam rời khỏi phòng được một lúc lâu thì cô mới có phản ứng.
Lộ Nam cứ như vậy mà đi!
Tô Bắc bước một bước, nhưng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Trái tim đau quá!
“Lộ Nam…” Cô yếu ớt hét lên.
Bước chân của Lộ Nam khựng lại một chút, nhưng rồi cô nghe thấy tiếng bước chân của Lộ Nam ngày một xa.
Tô Bắc biết rằng chuyện như này xảy ra thì Lộ Nam chắc sẽ không bỏ qua.
Muốn anh chấp nhận tất cả cùng một lúc là chuyện không thể.
Nhưng khi thấy Lộ Nam rời đi như thế, cô có cảm giác
Dường như trong cuộc đời này, sẽ không bao giờ gặp lại.
Tô Bắc hít một hơi thật sâu. Cô phớt lờ đi nỗi đau, trực tiếp đuổi theo anh, cô muốn giải thích với Lộ Nam.
Nhìn Tô Bắc đuổi theo, vài người trong phòng đưa mắt nhìn nhau.
Họ không biết phải làm gì.
Tô Bắc ra ngoài được một lúc lâu, Cố Thiến Doanh lo lắng đứng dậy.
“Không được, tôi phải đi xem, tâm trạng của Bắc Bắc đang không ổn, giám đốc Lộ lại đang nổi nóng. Trong trường hợp có chuyện gì đó xảy ra, nó sẽ rất tệ!” Cố Thiến Doanh nói xong liền bước thẳng ra ngoài.
Cố Niên Thành đang suy nghĩ, Diệp Đình Lạc cũng bước theo sau.
Tô Hàn và Tô Lẫm bước đôi chân nhỏ của mình mau chóng theo họ.
Ngay khi nhiều người bước ra khỏi Hiên Viên Lầu thì họ thấy Tô Bắc bị ngất bên vệ đường.
Cố Niên Thành hốt hoảng.
Anh nhanh chóng chạy đến ôm Tô Bắc lên.
Tô Bắc ôm lấy trái tim mình, mơ hồ mở mắt ra. Cô không nhìn vào tâm trạng của người trước mắt, giọng nói yếu ớt.
“Lộ Nam...trái tim em đau quá...anh đừng giận nữa, nghe em giải thích được không...em…” Tô Bắc nói xong thì ngất đi.
Cố Niên Thành đau lòng ôm cô dậy.
Diệp Đình Lạc đứng ở đằng sau họ, đôi mắt đỏ ngầu.
Cô không ghen tị với chị Bắc Bắc nhưng trong lòng cô cảm thấy không thoải mái.
Kể từ lần đầu tiên gặp Cố Niên Thành, cô đỏ mặt, nhói trong tim. Cho đến khi họ ở bên nhau, chung sống một thời gian dài rồi
Cô biết rằng mình đã yêu người đàn ông này.
Nhưng biểu hiện của anh cho thấy anh rất thích Tô Bắc, bản thân cô đã không còn hi vọng rồi.
Diệp Đình Lạc cảm thấy không thoải mái.
Nhưng bây giờ, cô lo lắng cho Tô Bắc nhiều hơn.
Bị một cú đả kích như vậy, không biết rằng khi chị Bắc Bắc tỉnh dậy sẽ ra sao.
Hơn nữa Lộ Nam đã rời đi như vậy rồi, cũng không biết, anh ấy rốt cuộc có thể tiếp nhận chuyện này được hay không?
Ngay từ khi Tô Bắc giấu Lộ Nam về thân phận của hai đứa trẻ, cô đã luôn lo sợ Lộ Nam sẽ biết chuyện này.
Cố Thiến Doanh nhìn Tô Bắc đang nằm trong lòng của Cố Niên Thành kia, cô vô cùng lo lắng.
“Giám đốc Cố, bây giờ không ổn rồi, chúng ta phải đưa người tới bệnh viện trước, tôi thấy Bắc Bắc đã hôn mê bất tỉnh rồi!” Cố Thiến Doanh lo lắng nói.
Tô Hàn và Tô Lẫm, mặc dù hai đứa trẻ nhìn rất hiểu chuyện và thông minh.
Nhưng chúng vẫn là trẻ nhỏ.
Nhìn thấy Tô Bắc bị ngất đi, hai đứa nhỏ liên tục khóc bên cạnh Tô Bắc.
“Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ mau tỉnh dậy!” Tô Hàn vừa nói nước mắt rơi xuống, nhìn Cố Thiến Doanh và Diệp Đình Lạc rất đau lòng.
“Mẹ, đừng ngủ nữa, anh trai và con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, Mẹ đừng bỏ bọn con!” Tô Lẫm khóc nức nở.
Cố Niên Thành nhíu mày, anh nhìn bộ dạng yếu ớt của Tô Bắc rồi đem cô ôm vào lòng.
Anh cúi đầu và an ủi hai đứa nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!