Cố Niên Thành nhìn Tô Bắc, lòng thầm nghĩ ngợi gì đó.
Nếu như lần này Lộ Nam không tốt với Tô Bắc anh sẽ không để Tô Bắc phải đau lòng vì Lộ Nam nữa.
Xe của Cố Niên Thành đi rất nhanh.
Cơ thể Tô Bắc bỗng nhiên đổ mạnh về phía trước, cô khẽ khàng mở mắt.
Đến khi cô nhìn rõ được mọi thứ trước mắt mới nhận ra mình đang ở trên xe của Cố Niên Thành.
Cô quay đầu, mệt mỏi hướng ánh nhìn về phía Cố Niên Thành.
“Cố Niên Thành, chuyện gì thế? Sao em lại ở trên xe của anh?” Tô Bắc hỏi.
Cố Niên Thành nhìn Tô Bắc, vừa mở cửa xe vừa giải thích với cô.
“Tô Bắc, ban nãy em bị ngất trước cửa tòa Hiên Viên. Lúc chúng ta đi ra thì đã không thấy Lộ Nam đâu rồi nên anh phải vội vàng đưa em tới bệnh viện, Cố Thiến Doanh cũng đi theo. Cô ấy ở xe sau.” Cố Niên Thành nói.
Tô Bắc khẽ bau mày.
Cô nhớ ra trước khi mình ngất đi hình như thấy Lộ Nam lên xe rồi.
Rồi lát sau, cô dường như lại thấy anh quay lại ôm mình, còn nói gì đó nữa!
Tóm lại đầu óc cô bây giờ rất mơ hồ.
Thế nhưng cô không muốn tới bệnh viện một chút nào.
Tô Bắc lắc đầu.
“Cố Niên Thành anh lái xe về khu nhà phía trung tâm thành phố đi, giờ em không muốn đi viện!” Tô Bắc nói.
Cố Niên Thành không kiềm nổi liền bau mày.
“Nhưng Tô Bắc cơ thể em đang yếu. Lúc nãy em ngất trước cửa tòa Hiên Viên, không đi kiểm tra làm sao được? Đi đi nhé, để mọi người yên tâm!” Cố Niên Thành nói, anh sợ Tô Bắc không chịu đi nên lôi cả mọi người vào câu nói của mình.
Thế nhưng anh cũng thừa đoán được rằng Tô Bắc nhất quyết không đi đâu.
Tô Bắc kiên quyết lắc đầu.
“Cố Niên Thành, em biết mọi người lo lắng nhưng em hiểu sức khỏe mình hơn ai hết. Em không sao đâu, bây giờ em phải về, phiền anh chở em. Em sẽ gọi cho Cố Thiến Doanh bảo cô ấy!” Tô Bắc nói không chút nghi ngờ, thái độ vô cùng kiên quyết.
Cố Niên Thành bất lực nhìn cô. Cuối cùng thì anh ấy chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Được, vậy giờ anh đưa em về nhưng em phải giữ gìn sức khỏe cho tốt. Nếu có thời gian thì đến bệnh viện kiểm tra được không?” Cố Niên Thành hỏi.
Tô Bắc gật đầu.
“Được, em nghe lời anh mà. Khi nào em rảnh em sẽ tự đi. Bây giờ em chỉ muốn về nhà!” Tô Bắc nói.
Cố Niên Thành gật đầu rồi quay xe.
Tô Bắc gọi điện cho Cố Thiến Doanh.
Cố Thiến Doanh đã nhìn thấy chiếc xe phía trước quay đầu, trong lòng đang thắc mắc thì nhận được điện thoại của Tô Bắc, cô ấy bắt máy ngay.
“Chị Bắc Bắc, chị tỉnh rồi ạ?” Cố Thiến Doanh không giữ được bình tĩnh nói.
Tô Bắc gật đầu.
“Ừm, chị tỉnh rồi. Thật ra người chị, chị biết mà. Không có chuyện gì đâu, mọi người quan tâm chị như vậy chị rất cảm động. Chỉ có điều bây giờ chị không muốn đi đâu hết, chỉ muốn về nhà thôi. Thiến Doanh, em về trước đi xong thì nghỉ ngơi cho sớm mai còn phải quay phim. Chị về nhà luôn đây!” Tô Bắc nói.
Cố Thiến Doanh vẫn không yên tâm lắm.
“Chị Bắc Bắc, chị thật sự không sao chứ? Nếu trong người khó chịu thì đừng có cố, chị mà có làm sao thì hãy nghĩ đến hai đứa trẻ!” Cố Thiến Doanh nói.
Tô Bắc gật đầu.
“Chị biết rồi, chị cúp máy trước nhé. Em về nghỉ ngơi sớm đi!” Tô Bắc nói xong liền vội vàng cúp máy.
Diệp Đình Lạc lo lắng nhìn cô.
“Chị Bắc Bắc, chị thật sự không sao chứ ạ?” Cô ấy hỏi.
Tô Bắc nhìn qua cô với gương mặt không cảm xúc.
“Chị không sao, chị đang rất ổn. Hơn nữa chị không yếu đuối như em nghĩ đâu. Nếu có vấn đề xảy ra thì chị phải đối mặt mà nghĩ cách giải quyết. Mọi người cứ yên tâm đi, chị sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để giải thích với Lộ Nam đâu. Còn mọi người cũng đừng lo lắng cho chị nữa!” Tô Bắc nói.
Nhìn ánh mắt điềm tĩnh của cô, Diệp Đình Lạc bỗng nhiên có chút không nói nên lời, chẳng biết phải nói gì tiếp.
Cố Niên Thành vẫn im lặng kể từ lúc anh quay xe về.
Anh đưa Tô Bắc, Diệp Đình Lạc và Tô Hàn Tô Lẫm về khu nhà trung tâm thành phố.
Xong việc, anh tạm biệt mọi người.
“Tô Bắc, vậy anh về trước đây. Em chăm sóc mình và con cho tốt. Nếu có chuyện gì thì gọi anh ngay.” Cố Niên Thành nói.
Tô Bắc gật đầu.
“Em biết rồi!” Cô nói.
Cố Niên Thành nhìn Tô Bắc như vậy thì bỗng nhiên không biết phải nói gì nữa.
Anh nhìn Diệp Đình Lạc ra hiệu, cô liền chủ động đi về phía anh.
Anh quay người đi về một bên.
Diệp Đình Lạc lẳng lặng đi theo sau anh.
Đi được một đoạn kha khá, Cố Niên Thành mới quay lại.
Anh nhìn Diệp Đình Lạc với vẻ lạnh nhạt.
“Tôi nghĩ cô đoán được tôi tìm cô rốt cuộc là vì chuyện gì rồi.” Cố Niên Thành nói.
Diệp Đình Lạc gật đầu.
“Tôi có thể đoán được một chút.” Diệp Đình Lạc trả lời.
Cố Niên Thành trầm ngâm gật đầu.
“Sau khi tôi đi chỉ có cô có thể ở bên chăm sóc Tô Bắc chứ hai đứa trẻ dù sao vẫn còn nhỏ, nếu có chuyện gì cô phải gọi cho tôi ngay đừng có do dự. Còn nữa, chăm sóc tốt cho Tô Bắc đừng để cô ấy nghĩ quẩn. Nếu cô ấy đi tìm Lộ Nam cô hãy gọi cho tôi nếu không lỡ mà cô ấy và Lộ Nam tan vỡ tôi sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó!” Cố Niên Thành nghiêm túc nói.
Diệp Đình Lạc gật đầu, mắt cô ửng đỏ.
Dù cô biết rằng kể cả Cố Niên Thành có không dặn thì cô cũng sẽ làm thế.
Vậy nhưng cô vẫn rất khó chịu khi Cố Niên Thành lo cho Tô Bắc đến vậy.
Có lúc cô tự hỏi bản thân sao lại đi thích Cố Niên Thành cơ chứ.
Khi cô thích Cố Niên Thành cô cũng biết rõ người anh thích là Tô Bắc cơ mà!
Tuy thế nhưng chắc lúc ấy cô bị ngốc nên mới đâm đầu vào thích, giờ có hối hận cũng chẳng ích gì nữa rồi!
Diệp Đình Lạc khịt khịt mũi, ngẩng đầu nhìn Cố Niên Thành.
“Tổng giám đốc Cố, anh yên tâm đi. Tôi quan tâm chuyện của chị Bắc Bắc hơn bất cứ ai. Chị Bắc Bắc là người đã nâng đỡ tôi, tôi sẽ không đứng nhìn chị ấy gặp chuyện đâu. Giờ anh yên tâm về đi, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với anh ngay.” Diệp Đình Lạc nói xong thì hít một hơi thật sâu.
Hóa ra có những thứ chỉ cần bạn nói ra thì chẳng có gì mà không nói được cả.
Dù những lời cô nói là thật vậy nhưng khi ấy trái tim vẫn đau nhói từng hồi.
Cố Niên Thành gật đầu.
“Được, vậy mọi người lên trước đi, tôi về đây!” Cố Niên Thành nói.
Diệp Đình Lạc gật đầu.
Cố Niên Thành đi đến bên xe, anh quay đầu nhìn Tô Bắc.
“Tô Bắc, lên nhà ngủ một giấc đi. Ngày mai mọi chuyện sẽ tốt lên thôi!” Nói xong anh ấy lại nhìn hai cậu nhóc bên cạnh Tô Bắc.
“Tiểu Hàn, Tiểu Lẫm, hai đứa phải nghe lời mẹ nhé, chú đi trước đây!” Cố Niên Thành dịu dàng nói.
Tô Hàn và Tô Lẫm gật đầu một cách nghiêm túc, hệt như hai người lớn thu nhỏ vậy.
“Chú Niên Thành, chú yên tâm đi, chúng cháu sẽ không để mẹ giận đâu. Chú cứ về trước đi ạ!” Hai cậu nhóc đồng thanh nói khiến người ta thật muốn yêu thương.
Cố Niên Thành gật đầu rồi lên xe.
Đợi anh ấy rời đi, ban người Tô Bắc, Diệp Đình Lạc, Tô Lẫm và Tô Hàn liền lên nhà.
Tô Bắc đứng trong phòng khách lặng lẽ nhìn tòa nhà phía đối diện.
Diệp Đình Lạc biết Tô Bắc chắc chắn là đang nhớ Lộ Nam.
Thế nhưng Lộ Nam và Tô Bắc cãi nhau như vậy thì liệu tối anh ấy còn về tòa nhà đối diện không?
Cô ấy bất lực lắc đầu, quay người đi nấu cơm cho Tô Bắc.
Tô Bắc từ tối giờ chưa ăn tí gì, cô ấy làm chút gì đó cho mấy mẹ con họ ăn.
Tô Hàn và Tô Lẫm biết tâm trạng mẹ không tốt, hai cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa nhìn Tô Bắc, không dám nói năng câu gì.
Tô Bắc đứng đó, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Tô Hàn thực sự không thể nhìn mẹ như vậy được nữa.
Cậu nhóc đứng dậy đi về phía Tô Bắc.
Tô Bắc đang nghĩ ngợi gì đó thì tự nhiên cảm giác ai đó kéo vạt áo mình.
Cô cúi đầu xuống thì thấy bé con của cô đang ra sức kéo cô.
Cô điềm đạm nhìn Tô Hàn.
“Sao vậy Tiểu Hàn?” Tô Bắc nói.
“Mẹ, con biết tâm trạng mẹ không tốt nhưng sức khỏe của mẹ cũng đang không tốt mà. Mẹ cứ ngồi xuống trước đã được không ạ? Mẹ cứ đứng như vậy con sợ mẹ sẽ ngất mất!” Tô Hàn lo lắng nói.
Nhìn gương mặt lo lắng của con trai, Tô Bắc bỗng nhiên cảm thấy cô là một người trưởng thành mà chẳng hiểu chuyện gì cả, lại để con trai phải lo lắng cho mình.
Cô gật đầu.
“Tiểu Hàn, con và Tiểu Lẫm yên tâm nhé, mẹ không sao đâu vì mẹ biết rằng bất cứ lúc nào mẹ cũng có hai đứa ở bên.” Tô Bắc nói.
Tô Hàn cầm lấy tay Tô Bắc.
“Vậy mẹ chứng minh cho bọn con xem đi, ra đó ngồi nghỉ một chút được không ạ?” Tô Hàn nói.
Tô Bắc nhìn cậu con trai không biết làm gì đành gật đầu.
“Được rồi, mẹ nghe lời con, mẹ làm cho hai đứa xem nhé. Có điều con và Tiểu Lẫm phải nghe lời. Chuyện xảy ra tối nay hai đứa tuyệt đối không được nghĩ linh tinh. Nếu không Mẹ sẽ rất lo lắng!” Tô Bắc nói.
Tô Hàn gật đầu.
“Vâng, vâng, con sẽ không nghĩ gì, Tiểu Lẫm cũng không nghĩ gì đâu!” Tô Hàn nói.
Tô Bắc yên tâm gật đầu, đi về phía sofa.
Cô ngồi lặng người trên ghế sofa.
Tô Hàn và Tô Lẫm vốn định kể chuyện cười cho cô để cô vui lên.
Vậy nhưng hai cậu bé rất hiểu Tô Bắc cô mà buồn bã thì cũng sẽ cố gượng cười để hai đứa được yên tâm. Hai cậu bé không hề muốn nhìn thấy điều đó.
Hai đứa trẻ bảo nhau đi chỗ khác, để Tô Bắc được yên tĩnh một mình.
Cùng lúc đó, trong con ngõ nhỏ ở cổng tòa Hiên Viên.
Cứ chốc chốc lại vang lên tiếng kêu la, khóc lóc đau khổ của người phụ nữ và tiếng mắng chửi của người đàn ông.
Đối với Tô Noãn mà nói mọi thứ đêm nay hệt như một cơn ác mộng.
Cô ta vốn dĩ cho rằng chỉ cần mình nói cho Lộ Nam tất cả về chuyện Tô Bắc đã nói dối, giấu việc mình có con thì Lộ Nam sẽ thương tình, nương tay với mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!