Tô Bắc gật gật đầu, hai người đi ra ngoài.
Quả nhiên, họ vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy hai cậu nhóc đang chằm chằm nhìn họ.
Chúng cùng nói.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Tô Hàn hỏi.
“Mẹ, sắc mặt mẹ không tốt, có phải mẹ bị bệnh không, chúng ta đến bệnh viện đi!” Tô Lẫm lo lắng nói.
Tô Bắc lắc lắc đầu.
“Mẹ không sao, là do ăn cơm muộn quá, dạ dày không thoải mái thôi, không tin các con hỏi chị Đình Lạc mà xem.” Tô Bắc nói.
Diệp Đình Lạc nhanh chóng nhìn hai cậu bé nói.
“Mẹ các em nói đúng đó, không lừa các em đâu, là do dạ dày không thoải mái mà thôi, để chị múc cho mẹ các em chút canh, hai chúng em có muốn uống không?” Diệp Đình Lạc hỏi.
Tô Hàn lắc lắc đầu.
“Em không cần!” Cậu nói.
“Em cũng không cần!” Tô Lẫm lắc đầu nói.
Mãi đến khi Tô Bắc ngồi xuống, cùng ăn cơm với chúng, hai cậu bé mới yên tâm.
Chúng ăn cơm xong, Tô Hàn và Tô Lẫm, liền đi vào phòng của Tô Hàn.
Diệp Đình Lạc đi dọn dẹp nhà bếp, Tô Bắc nhìn phòng khách trống rỗng, quay người liếc nhìn tòa nhà chung cư đen ở đối diện.
Lẽ nào anh ấy vẫn chưa về sao?
Sao anh ấy không về, tối nay, anh nói những lời tuyệt tình như vậy, lẽ nào người đau khổ hơn không phải là cô sao?
Cô biết, bản thân che giấu là không đúng, nhưng cô thật sự bất lực, sao anh lại không thể chấp nhận bản thân chứ!
Hôm đó lúc họ xảy ra chuyện, không phải cô đã từng giải thích với anh về chuyện xảy ra của cô trước đây sao?
Nếu như anh để bụng, sao trước đây không sớm để bụng đi, sao phải đợi đến bây giờ.
Lẽ nào sự che giấu của cô, trong mắt anh không thể tha thứ được sao?
Bản thân Tô Bắc cũng không biết, rốt cuộc điều gì mới là chuẩn mực, và chuẩn mực với mỗi người là không giống nhau.
Cô không biết Lộ Nam là thế nào, vì trước đây cô chưa từng chạm vào điểm giới hạn của anh.
Nhưng đối với cô mà nói, điểm mấu chốt chính là Tô Hàn và Tô Lẫm, bây giờ có hơn một Lộ Nam không sẵn lòng tha thứ cho mình.
Tô Bắc hít sâu một hơi, đi về phía phòng mình.
Cô cảm thấy, bản thân cần sự yên tĩnh, chứ không phải là tiếp tục suy nghĩ linh tinh.
Tô Bắc đứng trước gương, rửa mặt hết lần này đến lần khác, cô dường như vẫn có thể nhìn thấy, những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình tối nay.
Bỗng nhiên, chiếc nhẫn trên tay làm sứt bàn tay còn lại.
Tô Bắc cúi đầu, nhìn vào chiếc nhẫn kim cương trên tay, cô đột nhiên cười nhạo chính mình.
Có phải là chiếc nhẫn không phù hợp, nên mới làm tổn thương bàn tay khác.
Hoặc có thể nói, chiếc nhẫn này, vốn không nên thuộc về cô, nên mới thành ra như vậy.
Cô nhìn bàn tay, đang ứa ra máu.
Tô Bắc đặt tay dưới vòi nước, để máu trên tay mình cho nước cuốn trôi.
Tô Bắc suy nghĩ một hồi, giơ tay ra, tháo chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay đeo nhẫn, đặt vào chiếc hộp trang sức bên cạnh.
Chiếc nhẫn này, không phù hợp với cô.
Ít nhất là bây giờ.
Tô Bắc sau khi rửa mặt xong, liền đi về phía giường.
Chiếc tay bị thương, dường như vẫn đang chảy máu, mặc dù không nhiều.
Nhưng máu vẫn rất hiện rõ.
Chỉ có điều, Tô Bắc dường như không hề để ý tới.
Diệp Đình Lạc đang dọn dẹp nhà bếp, nhìn thấy Tô Bắc đứng dậy, đi về phía phòng ngủ của mình.
Cô ấy cuối cùng cũng yên tâm, cô ấy nên đi nghỉ ngơi, chỉ cần ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ ổn thôi!
Sau khi Diệp Đình Lạc dọn dẹp nhà bếp, vẫn còn chút chưa yên tâm cho Tô Bắc, cô đặc biệt đi tới cửa phòng Tô Bắc, mở cửa, nhìn thấy cô ấy nhắm mắt, dường như đã ngủ rồi, lúc này cô mới yêm tâm khẽ đóng cửa lại.
Chỉ có điều, đợi cô đóng cửa xong, đôi mắt của Tô Bắc lại mở ra.
Cô cũng nghĩ rằng, bản thân chỉ cần ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, mọi thứ đã xảy ra sẽ ổn cả thôi, chỉ giống như một giấc mơ vậy.
Nhưng cô đã cố gắng rất lâu vẫn không thể ngủ nổi.
Cô có thể cảm nhận được, cơ thể mình rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại tỉnh táo vô cùng.
Tô Bắc bất lực nhìn ánh sáng phía trên đầu mình, cô đưa tay ra tắt đèn.
Trong bóng tối, đôi mắt cô vô cùng sáng.
Diệp Đình Lạc sau khi nhìn thấy Tô Bắc ngủ, lúc này cô ấy mới yên tâm đi xem Tô Hàn và Tô Lẫm, thu xếp cho hai cậu bé đi ngủ sớm, đợi đến khi chúng về phòng của mình, rửa chân tay mặt mũi xong, Diệp Đình Lạc mới về phòng ngủ.
Hôm nay là một ngày có quá nhiều chuyện, cô nhất định phải gắng hết sức để lo toan mọi thứ, cô hoàn toàn không thể để lũ trẻ và Tô Bắc xảy ra chuyện gì.
Diệp Đình Lạc vô cùng mệt mỏi, cô dường như vừa mới nằm xuống giường đã ngủ luôn rồi.
Tô Bắc đợi sau khi Diệp Đình Lạc đi ngủ được một tiếng đồng hồ, cô lấy điện thoại, đi giày, mở cửa đi ra ngoài.
Lúc đó đã là 12 giờ đêm, trên đường không một bóng người.
Tô Bắc đi thẳng đến tòa chung cư đối diện.
Cô bước vào thang máy như thói quen, đi lên tầng.
Cô lấy chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa.
Nhưng căn phòng tối om.
Trái tim Tô Bắc lạnh đi.
Xem ra, Lộ Nam vẫn chưa về.
Tô Bắc bước vào căn phòng cô ở trước đây, nhìn căn phòng, cô dường như có thể nghĩ về những gì đã xảy ra ở đây cùng Lộ Nam trước kia.
Chỉ là sau này, cho dù cô cố gắng muốn khăng khăng ở lại đây, nhưng vẫn là thường xuyên ở căn phòng đối diện hơn.
Lộ Nam sẽ luôn có lý do này lý do nọ để đưa mình qua đó.
Tô Bắc nhìn rất lâu, quay người đi về phía phòng sách.
Đã bao lần, cô đều lặng lẽ đứng ở cửa phòng sách, hoặc ngồi trên ghế sofa ngắm Lộ Nam nghiêm túc làm việc.
Mỗi lần cô thấy dáng vẻ làm việc nghiêm túc của anh, dường như tim cô đập nhanh hơn.
Chỉ có điều, sau này không còn cơ hội như vậy nữa, dường như đều không biết nữa rồi.
Tô Bắc nhìn mọi thứ trong phòng, một nỗi buồn không thể giải thích được lao thẳng vào trái tim cô.
Có trách Tô Noãn không?
Thật ra, cũng không trách cô ta!
Nếu như không phải Tô Noãn nói ra mọi thứ, tối nay bản thân liệu có thể thú nhận với Lộ Nam không, cũng không chắc.
Mặc dù bây giờ ở căn phòng này, cô thật sự rất đau khổ.
Nhưng cảm giác tội lỗi và mặc cảm trong lòng cô đã vơi đi rất nhiều rồi.
Chỉ có điều, cô kéo Lộ Nam xuống vực thẳm của nỗi đau, đó là nỗi buồn duy nhất của cô. Nếu như không có sự lừa dối và che giấu của mình, anh ấy sẽ không đau khổ và tức giận như vậy.
Tô Bắc quay người, đi đến phòng ngủ của Lộ Nam một lần nữa.
Ở phòng ngủ này, đã nảy sinh mối quan hệ giữa cô và Lộ Nam.
Mỗi một phần trong căn phòng này, dường như đều lưu lại những dấu vết sự thân mật của họ. Căn phòng này đã chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của họ.
Tô Bắc ngắm nhìn, đôi mắt bỗng nhiên không kìm được mà đau xót.
Cô nhanh chóng quay người, đưa tay lau lau nước mắt.
Cô bước đến cửa phòng, vốn đã định rời đi. Nhưng cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng lại quay người đi lên tầng, đến một nơi cuối cùng.
Hồ bơi trên tầng, dường như vẫn trong suốt, nhìn thấy tận đáy như xưa.
Lộ Nam để tránh việc mình xảy ra chuyện khi rơi xuống nước đã tự dạy mình học bơi.
Để dạy cô bơi, anh đã tặng cô một chiếc bể bơi khổng lồ.
Hãy dạy cách câu cá chứ đừng cho cá.
Lộ Nam đã làm điều đó.
Anh khiến cô cảm động, nhưng cô lại lừa dối anh.
Mặc dù cô cảm thấy rằng cô lừa dối có ý tốt. Nhưng Lộ Nam không thể chấp nhận điều đó. Cô không trách Lộ Nam, chỉ là nghĩ tới từng chút một về họ, cô lại cực kỳ đau lòng.
Tô Bắc nhìn về phía bể bơi, đột nhiên bất ngờ nhảy xuống nước.
Cô cố gắng bơi về phía trước, như muốn trút tất cả những cảm xúc tồi tệ của mình đi, dường như là nói lời tạm biệt cuối cùng tới nơi này.
Nếu như Lộ Nam rốt cuộc vẫn không thể chấp nhận.
Cô chỉ có thể chọn cách từ bỏ, bởi vì Tô Hàn và Tô Lẫm, cô sẽ không thể theo đuổi một tình yêu mà đến cuối cùng lại chùn bước.
Cô là một người mẹ, giữa các con và tình yêu, lựa chọn của cô luôn là những đứa trẻ.
Tô Bắc cứ bơi như vậy, đã thấm mệt rồi.
Cô bơi vào bờ, trèo lên bờ rồi đi xuống tầng với cơ thể ướt sũng nước.
Cô đi đến cửa, quay người lại nhìn căn phòng lần cuối rồi mới mở cửa.
Giây phút mở cánh cửa ra, Tô Bắc sững người. Bởi vì, Lộ Nam đang đứng ở cửa.
Anh nhìn chằm chằm vào Tô Bắc, trong tay cầm chiếc chìa khoá, trên người toát ra mùi rượu nồng nặc.
Tô Bắc biết anh đã đi uống rượu.
Chỉ là cô không nghĩ muộn như vậy rồi anh mới về.
Tô Bắc im lặng nhìn anh, bước qua anh, và bước ra ngoài.
Cô vừa đi qua Lộ Nam, nhưng lại bị Lộ Nam giữ lại.
Anh dồn cô vào tường cạnh cửa, đôi mắt đỏ rực, chằm chằm nhìn cô như muốn nhìn thấu cô.
Tô Bắc có chút bất lực, không biết phải nói gì. Chiều nay, anh cũng đã dịu dàng tặng cô chiếc nhẫn kim cương và hoa biển, hứa hẹn một tình yêu trọn đời trọn kiếp.
Nhưng dường như thời gian vài tiếng đồng hồ, đã thay đổi tất cả mọi thứ.
Cô không buồn ư?
Cô buồn hơn bất kỳ ai.
Nhưng cô có thể có cách gì, tất cả những điều này đã rõ rành xảy ra trước mặt cô, cô vốn không thể ngăn chặn được.
Cô càng không thể kiểm soát được hướng phát triển của sự việc.
Tô Bắc ngửi thấy mùi rượu trên người Lộ Nam, có chút không kìm được và muốn nôn ra. Cô không làm quá, cố gắng nín thở.
Nhưng hành động của cô như vậy rõ ràng khiến Lộ Nam tức giận.
"Em không muốn nhìn thấy anh như vậy sao!" Lộ Nam lạnh lùng chất vấn.
Tô Bắc im lặng nhìn anh, bởi vì cô không biết bản thân nên trả lời ra sao.
Cô biết rõ rằng những gì cô nói bây giờ, đều là sai, dứt khoát không nói.
Giống như tối nay, lời giải thích của cô, chỉ khiến Lộ Nam càng tức giận.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc mà không nói lời nào. Cơn giận trong lòng anh từ từ trỗi dậy.
Rất nhanh, đã đạt đến mức độ cao nhất.
Anh giữ chặt Tô Bắc trước ngực, liều mạng hôn cô mãnh liệt.
Tô Bắc có chút bất lực, cô không muốn né tránh.
Tuy nhiên, cơ thể cô lại không nghe lời, dạ dày cô lại tái phát và vô cùng buồn nôn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!