Tô Bắc dang tay ôm lấy Diệp Đình Lạc, tạm thời nén lại hết ấm ức và nỗi buồn trong lòng mình.
“Đình Lạc nghe chị nói, em luôn phải nghĩ theo hướng tích cực, em chưa nói với Cố Niên Thành sao em biết anh ấy chắc chắn không thích em chứ, em phải nói với anh ấy, em thích anh ấy, cho dù như anh ta từ chối em cũng không thể ghét bỏ em. Em tin chị đi, em là một cô gái lương thiện chân thành như vậy, tổng giám đốc Cố chắc chắn sẽ không chán ghét em, em đừng nghĩ nhiều quá. Cho dù Cố Niên Thành nghĩ thế nào, chị Bắc Bắc cũng không thích anh ấy, em cũng biết cả đời này có lẽ chị sẽ không yêu nữa!” Tô Bắc nói một cách bình lặng.
Diệp Đình Lạc ngẩng đầu lên, trên hàng mi còn đẫm nước mắt.
“Chị Bắc Bắc, xin lỗi chị, lúc này tâm trạng của chị chắc chắn cũng không tốt hơn em bao nhiêu, em không nên nói những lời này làm chị buồn lòng!” Diệp Đình Lạc khụt khịt nói.
Tô Bắc cười lắc đầu.
“Không có gì, chị Bắc Bắc không yếu đuối như em tưởng, chị còn có Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm, hai đứa bé còn đợi chị chăm sóc, hơn nữa những lời trong lòng em có thể nói cho chị nghe cũng là vì tin tưởng chị, chị an ủi em là điều nên làm, sau này đừng suy nghĩ lung tung, nếu như thật sự thích thì nỗ lực theo đuổi đi!” Tô Bắc nói.
Diệp Đình Lạc gật đầu.
“Ừm, ừm, cảm ơn chị Bắc Bắc, sự ủng hộ của chị hiệu quả hơn bất cứ thứ gì, em sẽ khiến bản thân không tiếp tục nhu nhược nữa. Em sẽ nỗ lực theo đuổi hạnh phúc của bản thân, chỉ có điều chị Bắc Bắc, chị cũng phải hạnh phúc nhé, em nhận ra cảm xúc của tổng giám đốc Lộ hôm nay có chút mất kiểm soát, lời nói, hành động của con người khi tức giận không thể coi là thật nên chị đừng buồn quá.” Diệp Đình Lạc nói.
Tô Bắc gật đầu.
“Ừm, điều em nói chị đều biết, được rồi bây giờ cũng không còn sớm nữa, em mau chóng về ngủ đi!” Tô Bắc nói.
Diệp Đình Lạc gật đầu rồi đứng dậy.
“Vậy thì chị Bắc Bắc, chị cũng mau đi ngủ đi!” Diệp Đình Lạc quan tâm nói.
Tô Bắc gật đầu.
Sau khi Diệp Đình Lạc về phòng, Tô Bắc ngồi ở phòng khách một lúc rồi cùng về phòng.
Cô nằm trên giường cố gắng khiến bản thân ngủ.
Nhưng nằm cả nửa ngày một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có, ngược lại càng ngày càng tỉnh táo.
Lời nói của Lộ Nam cứ như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô, cô khó chịu tới chết mất, chỉ thở nhẹ thôi cũng giống như có thể đụng tới vết thương khiến bản thân càng đau đớn.
Cho dù như vậy cô vẫn ngầm cầu nguyện trong lòng.
Hy vọng sự việc còn có cơ hội thay đổi, nói thật lòng, bảo cô và Lộ Nam cứ như vậy mà phủi sạch quan hệ, cô thực sự không cam lòng.
Tô Bắc cứ mở mắt như vậy nghĩ tới những chuyện trống rỗng kia tới tận năm giờ sáng cô mới dần dần ngủ thiếp đi.
Khi Diệp Đình Lạc gọi Tô Hàn và Tô Lẫm dậy, Tô Bắc nghe thấy tiếng cũng tỉnh theo.
Cô bước ra khỏi phòng khiến Diệp Đình Lạc sững sờ.
“Chị Bắc Bắc, tối qua chị ngủ khá muộn, có cần ngủ tiếp không, bữa sáng em đã chuẩn bị xong rồi để Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm ăn một chút, lát nữa chị hâm nóng lại rồi ăn!” Diệp Đình Lạc nói.
Tô Bắc lắc đầu.
“Không cần đâu, bây giờ chị ăn, ăn rồi mới có sức đi làm!” Tô Bắc nói.
Diệp Đình Lạc hơi kinh ngạc.
“Chị Bắc Bắc, hôm nay chị nghỉ ngơi chút đi, đợi hai ngày sau hẵng đi làm!” Diệp Đình Lạc nói.
Vẻ mặt Tô Bắc có vẻ hờ hững.
Cô nói đùa: “Không sao, công việc vẫn phải làm, chị mà ngã xuống ai phát lương cho chị hả!”
Diệp Đình Lạc nhìn Tô Bắc vui cười như mọi ngày giống như không có chuyện gì mà không khỏi lo lắng.
“Chị Bắc Bắc...” Cô ấy gọi một tiếng, vừa định nói thì Tô Hàn và Tô Lẫm từ trong phòng bước ra.
Mắt hai cậu nhóc đỏ hoe như khóc.
Vẻ mặt của Tô Bắc ngay lập tức trở nên căng thẳng.
“Tiểu Hàn, Tiểu Lẫm, mắt hai đứa sao vậy?” Tô Bắc lo lắng hỏi.
Cô tưởng rằng Tô Hàn và Tô Lẫm vì chuyện hôm qua mà khóc cả một buổi tối.
Cô không thể nào ngờ tới, hai chú nhóc lại đã bắt đầu điều tra chuyện năm năm trước rồi.
Tô Hàn gượng cười một tiếng.
“Không có gì!” Cậu bé cười nói rồi lấy tay dụi dụi đôi mắt đỏ.
Tô Lẫm nhìn Tô Hàn bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Mẹ, con thấy sắc mặt của mẹ liền biết mẹ lại nghĩ lung tung rồi, tối qua bọn con thức đêm chơi game vì vậy hôm nay mới biến thành bộ dạng xấu xí này, bữa sáng là gì bọn con ăn một chút rồi đi ngủ bù!” Tô Lẫm nhanh nhảu nói.
Tô Bắc nghi hoặc nhìn hai đứa bé nhưng không nói lời nào.
Ăn sáng xong, Tô Bắc liền đi ra ngoài.
Tô Hàn và Tô Lẫm cũng chui vào phòng.
Diệp Đình Lạc cảm thấy rất kỳ lạ.
Tô Bắc rất kỳ lạ, hai đứa bé hình như cũng rất kỳ lạ, tối hôm qua rõ ràng xảy ra chuyện lớn như vậy mà họ có vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Đình Lạc lắc đầu khó hiểu rồi tiện thể dọn dẹp một chút rồi đi tới trường quay.
Hai cậu nhóc Tô Hàn và Tô Lẫm quay về phòng liền bắt đầu thảo luận chuyện năm năm trước.
“Năm năm trước, những bạn học nam của mẹ và những người đàn ông từng tiếp xúc với mẹ chúng ta đều đã điều tra hết một lượt rồi, hiện giờ loại trừ hết những người không có khả năng hình như chỉ còn sót lại hai người.
Tô Lẫm gật đầu.
“Đúng, một người là Lý Vân Khải là bạn trai cũ của mẹ, nếu như nói chú ta và mẹ có gì đó, em cũng tin, dù sao thì từng là người yêu của nhau. Ngoài chú Lộ ra, hình như mẹ chỉ qua lại với một mình chú ta, mặc dù người này tiếng tăm xấu xa vô cùng nhưng nếu như ba ruột của chúng ta là chú ta, em cũng có thể hiểu được tại sao mẹ lại kiên quyết bỏ đi như vậy, người đàn ông như thế không cần thì thôi!” Tô Lẫm phân tích.
Tô Hàn gật đầu.
“Đúng, em nói không sai, anh cũng nghĩ như em, chỉ có điều còn có một người khác cũng khá đáng nghi. Chính là năm năm trước, lúc mẹ bị mắng rất khó nghe, bị đuổi ra khỏi nhà. Ở cùng mẹ tối hôm đó, hiềm nghi của người đàn ông này cũng vô cùng lớn, mặc dù là Tô Noãn và bạn thân của mẹ gài bẫy nhưng tối qua chúng ta cũng điều tra qua rồi, thân phận của người đàn ông này không bình thường. Chúng ta điều tra camera một lượt cũng không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào nên bây giờ chúng ta chỉ có thể điều tra từng bước một người đàn ông tối hôm đó trong khách sạn, tìm ra người đáng nghi!” Tô Hàn nghiêm túc nói.
Tô Lẫm gật đầu.
“Điều này là chắc chắn rồi, có điều bên Lý Vân Khải cũng không thể buông lơi, bây giờ chúng ta vừa tìm Lý Vân Khải vừa tìm người đáng nghi, bất luận là tìm được người nào trước đều phải làm xét nghiệm kiểm tra huyết thống, dù sao thì khoa học cũng có khả năng thuyết phục!” Tô Lẫm nói.
Tô Hàn gật đầu, hai cậu bé ngồi trước máy tính bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Mặc dù hai cậu bé không thể ra ngoài nhưng hai cậu đã bắt đầu công ba nhiệm vụ trên máy tính, đã có mấy trăm người giúp hai cậu tìm người, điều tra thông tin rồi.
Trên thế giới này, chỉ cần bạn có tiền liền có thể ở trong nhà, tự nhiên sẽ không người giúp bạn làm chuyện bạn muốn làm.
Trong lúc Tô Hàn và Tô Lẫm tìm kiếm ba ruột.
Tô Bắc ngồi trong văn phòng chăm chú nhìn kịch bản, người khác còn cho rằng cô đang đọc kịch bản, nhưng chỉ có bản thân cô biết mình đang làm gì.
Cô ngẩn ngơ, đầu óc lộn xộn chứ hoàn toàn không bình yên như biểu cảm bên ngoài.
Tô Bắc nhìn vào kịch bản, cuối cùng lại ngủ thiếp đi.
Khi Tô Bắc tỉnh lại là bị điện thoại đánh thức.
Cô lắc đầu thật mạnh khiến bản thân tỉnh táo lại rồi mới nghe điện thoại.
“Alo, Cố Niên Thành, anh gọi tới có chuyện gì?” Tô Bắc hỏi.
Cố Niên Thành nghe giọng cô không hề có chút khác lạ gì.
Anh ngừng lại một chút.
“Là thế này, trưa nay anh muốn hẹn em đi ăn cơm, không biết em có thời gian không?” Cố Niên Thành hỏi.
Tô Bắc gật đầu.
“Có chứ, ở đâu, ở nơi nào, anh gửi tin nhắn cho em, em sẽ tới đúng giờ.” Nghĩ tới những lời Diệp Đình Lạc nói tối qua, Tô Bắc cảm thấy mình có nghĩa vụ đi làm chút gì đó.
Cố Niên Thành nghe thấy cô đồng ý liền vui lên hẳn.
“Được, vậy anh đợi em!” Cố Niên Thành nói xong liền cúp máy.
Tô Bắc đứng dậy đi rửa mặt khiến bản thân tỉnh táo một chút rồi mới đi lấy điện thoại.
Cố Niên Thành đã gửi cho cô thời gian và địa điểm.
Tô Bắc nhìn điện thoại mà sững sờ.
Gần đây không biết tại sao nữa, tối qua rõ ràng xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng cô rõ ràng cũng rất khó chịu nhưng ngồi ở đó cô lại cứ thế mà ngủ gật.
Lẽ nào vì gần đây cô mệt quá rồi.
Tô Bắc không kìm được nhíu mày, cô lấy túi sách rồi đi ra ngoài.
Tô Bắc đi xuống lầu, cô vừa đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Vân Phàm và Lộ Nam đứng trước cửa thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
Tô Bắc nhếch miệng định nói gì đó.
Nhưng cô nhìn thấy Lộ Nam lườm Vân Phàm đứng bên cạnh anh một cái khiên nụ cười trên mặt Vân Phàm dành cho Tô Bắc liền lập tức cứng đờ.
Tối qua xảy ra chuyện như vậy nên hình như bây giờ Vân Phàm gặp mình cũng trở nên vô cùng ngại ngùng.
Cũng đúng, ai bảo cậu ấy là trợ lý của Lộ Nam chứ!
Khóe miệng Tô Bắc kéo lên một nụ cười tự chế nhạo.
Xem ra, Lộ Nam thực sự không chấp nhận sự che giấu của cô rồi.
Tô Bắc vừa nghĩ tới đây thì thang máy bên cạnh đã đi xuống rồi.
Khuôn mặt Lộ Nam thờ ơ, đôi mắt không chuyển hướng nhìn về phía trước giống như vốn dĩ không chú ý tới Tô Bắc.
Anh và Vân Phàm vào trong thang máy rồi nhưng Tô Bắc vẫn ngốc nghếch đứng trước cửa thang máy.
Cô nói với bản thân không được buồn, không được đau lòng.
Nhưng giây phút bị Lộ Nam lờ như không thấy cô thực sự đau tới mức nghẹt thở.
Thậm chí cô còn đang hỏi bản thân, con người tại sao phải yêu một người khác, lẽ nào không biết không có tình yêu mãi mãi, biển cạn đá mòn sao?
Đều là kẻ ngốc, kẻ chen vỡ đầu cũng muốn làm người cuối cùng được thương hại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!