Tô Bắc nhìn con số màu đỏ đang nhấp nháy khi thang máy đi lên.
Cô sững sờ, cất điện thoại rồi đi ra ngoài.
Trong thang máy, Lộ Nam mím chặt môi, không nói lời nào.
Nhưng trong lòng anh đã đổ một bình dấm chua từ lâu.
Anh yêu Tô Bắc là điều không thể nghi ngờ.
Tối qua sau khi biết mình bị đùa bỡn, anh không biết rốt cuộc điều mình để ý là Tô Bắc giấu anh hay giống như cô nói, anh luôn để ý tới Lý Vân Khải, để ý người đàn ông đầu tiên của cô.
Nói thật anh cũng không đòi hỏi người phụ nữ của mình bắt buộc phải là lần đầu.
Người đó trở thành Tô Bắc thì lại khác, anh muốn có tất cả của cô.
Anh không biết mình nên nổi giận hay căm hận nữa.
Nếu mình có thể gặp cô sớm hơn thì liệu mọi chuyện sẽ có kết quả khác chứ?!
Lộ Nam nghĩ đến cảnh tượng mình vừa nhìn thấy Cố Niên Thành ở dưới tầng.
Anh ấy dựa vào xe, rõ ràng là đang đợi người.
Còn về đợi ai thì không cần nói cũng biết.
Trong lòng Lộ Nam vừa chua xót lại đắng chát, lẽ nào anh ấy đã không đợi được đến mức này rồi sao? Tối qua mình và Tô Bắc vừa xảy ra chuyện như vậy, hôm nay anh ấy đã tới cửa tìm Tô Bắc.
Khi đó anh suýt thì không nhịn được xông lên đánh Cố Niên Thành.
Chỉ là may mắn, may mắn có Vân Phàm ngăn anh lại.
Cũng đúng, mọi điều bây giờ đều do anh chọn, anh không thể oán trách ai.
Chỉ là khi nhìn thấy Tô Bắc xuống tầng, ra ngoài công ty tìm Cố Niên Thành thì trong lòng Lộ Nam vẫn không nhịn được đau đớn.
Có phải chỉ cần mình thật sự buông tay, Cố Niên Thành dang rộng cánh tay thì Tô Bắc sẽ chọn anh ấy không?
Trong lòng Lộ Nam cực kỳ khó chịu.
Anh đứng trong thang máy, vẻ mặt âm trầm.
Không ai biết, anh làm vậy chỉ để che đi sự phẫn nộ và đau buồn trong lòng mình.
Lộ Nam siết chặt nắm tay.
Anh vừa ra khỏi thang máy liền đi lên sân thượng.
Vân Phàm nhìn bóng lưng anh, trầm mặc.
Thực ra có lúc anh ấy thật sự rất đau lòng cho tổng giám đốc, rõ ràng thích cô Tô như thế mà lại xảy ra chuyện như này.
Tổng giám đốc ghét giấu giếm và lừa dối, anh luôn cho rằng mình và cô Tô không có bất kỳ bí mật nào, hai người tin tưởng lẫn nhau.
Không ngờ trời cao lại đùa giỡn anh như thế.
Sự tin tưởng mà anh tự cho là đúng chẳng qua chỉ là từng lời nói dối chồng chất lên nhau, đổi thành ai khác có lẽ cũng không chịu được.
Vợ mình đột nhiên có hai con trai, dù là thiên tài nhí.
Nhưng cũng không phải con của mình và vợ.
Hơn nữa vợ lại còn luôn giấu anh, đổi lại là người khác thì chắc hẳn đều sẽ bế tắc không thôi.
Vân Phàm nghĩ đến tối qua sau khi tổng giám đốc từ Hiên Viên Lầu về cũng như vậy, nhốt mình trong phòng hoa trên sân thượng, không biết đã uống bao nhiêu rượu.
Hôm nay anh vừa thấy cô Tô và Cố Niên Thành lại chịu kích động không nhỏ.
Vân Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết bao giờ tổng giám đốc mới có đi ra từ những cảm xúc này.
Anh ấy nhìn là biết tổng giám đốc không thể buông bỏ cô Tô, chẳng qua bây giờ anh chưa bước qua được lỗ hổng trong tim mà thôi.
Dù sao chuyện này xảy ra quá đột ngột.
Những điều bạn cho rằng là tốt đẹp thì ra đều là giả.
Vân Phàm thờ dài một hơi rồi xoay người đi về phòng làm việc.
Tổng giám đốc suy sụp tinh thần còn anh ấy lại phải chịu khó một chút, nếu không hai ngày nữa công việc sẽ chất thành núi.
Tô Bắc từ công ty đi ra, vừa nhìn đã thấy Cố Niên Thành đứng bên cạnh xe ở nơi không xa.
Cô nhanh chóng bước tới.
“Cố Niên Thành, không phải đã nói gặp nhau ở ngoài rồi à? Sao anh lại đến công ty chúng em?” Tô Bắc hỏi.
Thực ra, suy cho cùng cô vẫn sợ Lộ Nam suy nghĩ lung tung.
Cố Niên Thành nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tô Bắc thì không nhịn được cười nhẹ.
Nụ cười đó nói không ra là châm chọc và tự giễu.
“Thế nào? Anh không được đến công ty các em, là sợ Lộ Nam nhìn thấy à?! Không sao, vì anh ấy đã nhìn thấy rồi, khi anh ấy vừa vào thì anh đã đứng ở đây. Anh nghĩ, anh ấy đã nghĩ ra anh tới tìm em rồi!” Cố Niên Thành nói.
Tô Bắc bất đắc dĩ nhìn anh ấy.
“Được rồi, em cũng không có gì để nói, ngược lại anh nói nhiều như vậy. Đi thôi, chúng ta tìm chỗ trước đi!” Tô Bắc nói.
Cố Niên Thành gật đầu rồi giúp Tô Bắc mở cửa xe.
Lên xe xong, xe nhanh chóng rời đi.
Tập đoàn Thịnh Thế, phòng hoa tầng cao nhất.
Lộ Nam thất thần đứng ở đây, đây là nơi anh đã cầu hôn Tô Bắc.
Mới chiều hôm qua, cô đồng ý lời cầu hôn của anh, anh còn định cho cô một hôn lễ hoàng kim hoàn mỹ.
Nhưng chỉ mới nửa ngày mà mọi chuyện đã thay đổi.
Bây giờ nhìn biển hoa trước mặt, trong lòng Lộ Nam có sự trào phúng không nói rõ.
Anh nhắm mắt lại, ngồi trên chiếc giường mềm mại trong biển hoa, cả biển hoa dường như vùi lấp anh trong nháy mắt.
Tô Bắc và Cố Niên Thành đi đến một nhà hàng.
Vừa ngồi xuống Tô Bắc liền vào thẳng vấn đề.
“Cố Niên Thành, thực ra hôm nay em đồng ý đến gặp anh là vì một người!” Tô Bắc nghiêm túc nói.
Cố Niên Thành dường như đã đoán được một chút Tô Bắc muốn nói gì.
Anh ấy ngắt lời cô, để những lời Tô Bắc muốn nói đều chặn lại ở cổ họng.
“Tô Bắc, anh biết bây giờ anh nói những lời này có lẽ là có chút nhân lúc người ta gặp khó khăn nhưng anh vẫn không thể không nói. Anh thích em, thích em từ rất lâu rồi, anh biết Tô Hàn và Tô Lẫm là con em nhưng trong lòng anh, em là độc nhất vô nhị, trước giờ anh chưa từng để ý những điều này. Anh yêu em, chỉ là yêu em, anh sẽ không để em phải gánh vác bất kỳ gánh nặng gì ngược lại anh sẽ cố gắng hết sức bảo vệ em và con!” Cố Niên Thành nói chân thành lại thành khẩn.
Tô Bắc hoàn toàn sững sờ.
Cô vốn định nói với Cố Niên Thành rằng Diệp Đình Lạc thích anh ấy, để anh ấy cũng chú ý tới người bên cạnh mình.
Có lẽ, người bên cạnh luôn âm thầm, lặng lẽ sẽ tốt hơn.
Nhưng cô không ngờ Cố Niên Thành lại trực tiếp như vậy, tỏ tình với cô.
Tô Bắc cười khổ một tiếng.
“Cố Niên Thành, anh biết tối qua mới xảy ra chuyện kia, trước hết không nói bây giờ em không tiếp nhận được người khác, nếu em và Lộ Nam không thể đến được với nhau nữa thì em nghĩ, cả đời này em cũng không thể yêu người khác được, cho nên anh đừng đặt hy vọng vào em nữa, anh hãy để ý bên cạnh mình ấy, có rất nhiều người thích anh đó. Cố Niên Thành, em thật sự coi anh là bạn, đừng lãng phí thời gian vào em nữa được không?” Tô Bắc nói.
Cố Niên Thành cười tự giễu một tiếng.
“Cả đời này ngoài Lộ Nam em không thích người khác nữa sao? Nhưng Tô Bắc, em biết không? Anh không tin, anh không tin em sẽ mãi mãi không quên được Lộ Nam, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nếu thời gian dài hai người không liên lạc, tình cảm tự nhiên sẽ phai nhạt rất nhiều. Anh tin anh có thể đợi được đến ngày đó!” Cố Niên Thành nói vô cùng cố chấp.
Anh ấy cực kỳ kiên định.
Tô Bắc cảm thấy hơi đau đầu.
“Cố Niên Thành, rốt cuộc em phải nói thế nào thì anh mới hiểu đây. Trước tiên không nói sau này em và Lộ Nam thế nào, cho dù em không đến được với anh ấy thì em cũng sẽ không ở bên anh. Bên cạnh anh có rất nhiều người thích anh, vì sao anh không thể nhìn họ nhiều một chút! Lãng phí tinh lực vào em thật sự không đáng!” Tô Bắc nói, cảm xúc của cô đã hơi kích động.
Cố Niên Thành thực sự quá cố chấp.
Trước đây vẫn luôn cô không phát hiện ra điều này.
Cố Niên Thành nghiêm túc nhìn Tô Bắc.
“Tô Bắc, người em nói là Diệp Đình Lạc phải không, ý em là chỉ cần cô ấy thích anh thì em sẽ không thích anh, phải không?” Cố Niên Thành hỏi.
Tô Bắc bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong lòng cô hơi phức tạp, thế mà Cố Niên Thành lại biết Diệp Đình Lạc thích anh ấy.
Nhưng sao anh ấy lại không chút kiêng dè gì nói ra như vậy, lẽ nào anh ấy không biết Diệp Đình Lạc cẩn thận dè dặt, sợ hãi thế nào nếu sau khi mọi chuyện vỡ lở, bị anh từ chối sao?
“Cố Niên Thành, nếu anh đã biết Diệp Đình Lạc thích anh thì anh nên trân trọng, đừng quan tâm đến đời sống tình cảm của em nữa. Cả đời này của em, quan trọng nhất vẫn là con cái, nếu không có con thì em thà không có ai yêu mình, cho nên em không cần tình yêu của anh, anh nên đi thích người thích mình, hai bên tình nguyện mới là chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này. Cho dù Diệp Đình Lạc có thích anh hay không thì em cũng sẽ không thích anh, đây là lời trong lòng em, anh hiểu chứ? Cố Niên Thành, em thật sự chỉ coi anh như bạn bè, chỉ thế mà thôi!” Tô Bắc nghiêm túc nhìn Cố Niên Thành, thẳng thắn nói.
Trên mặt Cố Niên Thành hiện lên vẻ đau khổ.
“Vì sao Lộ Nam có thể còn anh thì không, anh ấy thật sự tốt hơn anh sao? Tô Bắc, anh tự hỏi, bản thân mình cũng có thể đối xử với em như anh ấy, anh cũng muốn đưa cả thế giới tới trước mặt em, nhưng anh sợ em không cần. Em sợ anh không thích Diệp Đình Lạc, nhưng anh thật sự sẽ không thích cô ấy, vì người anh thích là em. Anh cũng sợ bị em từ chối, em có thể đừng kiên quyết từ chối anh như thế được không? Cho dù khi Lộ Nam không thể chăm sóc cho em thì hãy cho anh một cơ hội nhỏ nhoi thôi cũng được!” Cố Niên Thành kích động nói, lời anh ấy đều là không cam lòng.
Anh ấy thật sự không thể tiếp nhận được việc Tô Bắc đối xử tuyệt tình với anh ấy như vậy.
Nhìn anh dịu dàng như ngọc ban đầu, giờ đây trở nên thất thố như vậy, Tô Bắc có chút tự trách.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!