Tô Bắc nhìn vẻ kiên định cảu Cố Niên Thành thì bất đắc dĩ lắc đầu.
“Được rồi, nếu em đã không thể thay đổi cách nghĩ của anh thì chỉ đành cố gắng trói buộc hành vi của mình thôi.” Tô Bắc nghiêm túc nói.
Cố Niên Thành có chút bất lực.
Tô Bắc là một cô gái quật cường, điểm này anh ấy đã nhìn ra từ lâu.
Anh ấy không muốn ép buộc cô làm chuyện cô không thích.
Nhưng anh ấy cũng không muốn cô đối xử lạnh nhạt với mình như vậy.
“Tô Bắc, anh sẽ cố gắng không làm tổn thương tình cảm của Diệp Đình Lạc, anh sẽ cố gắng che giấu tình yêu của mình với em, không để em cảm thấy khó chịu, như vậy em hài lòng rồi chứ?” Cố Niên Thành nói.
Tô Bắc lập tức á khẩu không nói nên lời, đây là lời gì vậy.
Cố gắng che giấu, ý anh ấy là vẫn sẽ nỗ lực khống chế tình yêu với mình sao?
Tô Bắc muốn nói gì đó thì lại nghĩ tới một vấn đề khác.
Nếu tình cảm của một người dành cho một người khác dễ dàng khống chế như vậy thì cô sẽ không khó chịu đến thế, Cố Niên Thành cũng có thể thoải mái thu phóng tình yêu với mình.
Cũng đúng, đến bản thân cô cũng không khống chế được thì dựa vào đâu đòi hỏi người khác.
Bỏ đi bỏ đi, mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi!
Tô Bắc mỉm cười bất đắc dĩ.
“Cố Niên Thành, thật ngại quá, là suy nghĩ của em quá đáng quá, nói thật thì em không nên đòi hỏi anh phải làm vậy. Anh là một cá thể độc lập, anh có tư duy và suy nghĩ của riêng mình, không phải bất kỳ ai có thể chi phối, nhưng bây giờ em khẩn cầu anh, cho dù thế nào cũng đừng làm tổn thương Đình Lạc!” Tô Bắc nói.
Cố Niên Thành gật đầu.
“Anh đồng ý!” Anh ấy thản nhiên nói.
Anh ấy nhìn Tô Bắc, dừng lại một chút rồi cuối cùng chậm rãi cất lời.
“Tô Bắc, cuối cùng anh có thể hỏi em một vấn đề không? Vì sao là Lộ Nam, vì sao người em thích lại là anh ấy, anh biết, anh ấy là một người đàn ông ưu tú, năng lực cũng vô cùng lớn mạnh. Nhưng anh cho rằng đây không phải nguyên nhân em thích anh ấy, anh muốn biết rốt cuộc điều gì khiến em quyết một lòng với anh ấy như vậy.” Cố Niên Thành nhìn thẳng vào mắt Tô Bắc hỏi, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để trốn tránh ánh mắt.
Tô Bắc suy nghĩ rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu.
“Cố Niên Thành, nếu anh đã muốn biết suy nghĩ của em thì em nói cho anh cũng không sao. Năm năm trước khi em và Lý Vân Khải ở bên nhau thì vẫn là một cô gái nhỏ, Lý Vân Khải là mối tình đầu của em. Theo lý mà nói thì chắc hẳn vô cùng buồn bã, dù sao mỗi tình đầu là đẹp nhất nhưng với em lại không hẳn vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì Lý Vân Khải và Diệp Nhiễm. Chắc anh cũng biết Diệp Nhiễm là bạn thân của em, họ cùng nhau lừa gạt em, nếu đổi lại thành anh, bị bạn gái và bạn thân anh cùng nhau phản bội, anh có thể tưởng tượng ra tâm trạng và nỗi đau đó!” Tô Bắc nói thẳng.
Cố Niên Thành đau lòng nhìn cô.
“Anh không cần nhìn em như vậy, thực ra khi đó em nên đau khổ nhưng sau đó lại bị Tô Noãn và Diệp Nhiễm hãm hại khiến em mất đi lần đầu. Em rất đau lòng và sụp đổ nhưng em không có thời gian để nghĩ chuyện phản bội, không có thời gian để tiếc cho lần đầu vì em đã bị ba đuổi ra khỏi nhà. Mọi chuyện của năm năm trước thật sự là vô cùng vớ vẩn nhưng lại khiến em cả đời khó quên, chỉ là có khó quên hơn nữa thì cũng là ký ức không tốt. Trải qua những chuyện đó em hoàn toàn mất đi niềm tin vào tình yêu, là Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm đã lên tiếng cứu rỗi em, hai thiên thần nhỏ đáng yêu khiến trái tim em dần trở nên mềm mại. Nhưng em vẫn không dám tin vào tình yêu, thời gian năm năm em căn bản không quá mức thân mật với bất kỳ người đàn ông nào.” Tô Bắc nói, trên mặt là vẻ nhớ lại hồi ức.
Sau đó cô lại chuyển đề tài.
“Nhưng nửa năm trước cuộc sống của em lại có bước ngoặt mới, ba em nói Tô Noãn muốn kết hôn, bảo em tới tham dự hôn lễ, đúng lúc đó em lại nhận lời mời làm người đại diện cho giải trí Tinh Không, định về nước làm việc, vậy nên em đã đồng ý. Em về nước luôn phải cẩn thận dè dặt vì sợ ba phát hiện ra sự tồn tại của hai đứa bé, như vậy sẽ bất lợi cho chúng, em giấu Tiểu Hàn đi, kết quả em không ngờ là mình lại bị gài bẫy, gả cho Lộ Nam. Thời gian rất dài sau đó em đều không ưa Lộ Nam, đương nhiên anh ấy đồng thời cũng không thể nào chào đón em. Hai người chúng em ở chung không cãi nhau thì cũng đấu võ mồm nhưng thật ra khi em không chú ý tới thì đã thích anh ấy rồi, anh ấy yêu em đoán chừng cũng không khác em là mấy. Chúng em đều là người tự cao tự đại, sẽ không dễ dàng thích một ai, chỉ khi lơ đãng như vậy, chậm rãi tham gia vào cuộc sống của đối phương từng chút từng chút mới có thể yêu đối phương sâm đậm. Em và Lộ Nam chính là như vậy, cho nên chắc hẳn anh cũng có thể hiểu, thích một người rất dễ dàng nhưng muốn buông bỏ lại đau khổ như lột tơ rút kén. Cố Niên Thành, không phải em không muốn yêu người khác mà là đã em kiệt sức rồi, em đã mất đi khả năng yêu người khác.” Tô Bắc vô lực nói, ánh mắt cô tràn đầy mất mát và đau lòng.
Cố Niên Thành muốn an ủi cô nhưng lại không biết phải an ủi thế nào.
Nhưng với lời nói uyển chuyển của Tô Bắc, anh ấy lý giải vô cùng thấu đáo.
“Tô Bắc, không phải em mất đi khả năng yêu người khác, chỉ là em không muốn yêu thêm ai nữa, đương nhiên ngoài Lộ Nam ra, anh nói có đúng không?” Cố Niên Thành tự giễu.
Tô Bắc nhìn anh ấy bất đắc dĩ.
“Cố Niên Thành, em cũng không muốn! Nhưng em cũng không khống chế được bản thân, chỉ cần nghĩ đến nếu sau này không thể ở bên Lộ Nam nữa, em thà độc thân một mình rồi mang theo hai đứa con mà sống còn hơn!” Tô Bắc nói.
Cố Niên Thành gật đầu.
“Anh hiểu, đúng rồi, chúng ta không nói những điều này nữa, em ăn chút gì đi, cho dù đau lòng hay vui vẻ thì vẫn phải ăn cơm, dù sao có thực mới vực được đạo!” Cố Niên Thành nói rồi gắp thức ăn cho Tô Bắc.
Tô Bắc gật đầu.
“Cảm ơn anh!” Tô Bắc chân thành, tha thiết nói.
Cố Niên Thành lắc đầu, không nói gì.
Ăn trưa xong, Cố Niên Thành đưa Tô Bắc về công ty.
Xe anh ấy dừng ở cửa tập đoàn Thịnh Thế, nhìn Tô Bắc đi vào công ty nhưng anh ấy vẫn chưa có ý định rời đi.
Lộ Nam nằm trong biển hoa, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.
Anh vội vàng cầm lên.
Khi nhìn thấy cái tên Cố Niên Thành trên màn hình, trong mắt anh lướt qua tia mất mát rõ ràng.
Anh nghĩ một chút rồi nghe điện thoại.
“Alo, tổng giám đốc Cố, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?” Lộ Nam vô cùng bình tĩnh hỏi.
Cố Niên Thành cười một tiếng.
“Có chuyện chứ, đương nhiên là có chuyện thì tôi mới gọi cho anh, nếu không anh thấy giữa chúng ta có chuyện gì cần nói không?” Cố Niên Thành trào phúng.
Vẻ mặt Lộ Nam lạnh xuống.
“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây!” Lộ nam không kiên nhẫn nói.
“Anh xuống lầu đi, tôi đang ở dưới công ty anh, tôi muốn nói chuyện với anh!” Cố Niên Thành nói.
“Tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì để nói!” Lộ Nam không chút khách sáo.
“Vậy liên quan đến Tô Bắc thì sao, cũng không có gì để nói à? Hay là anh thật sự định từ bỏ cô ấy, như thế là tốt nhất, tôi có thể buông tay theo đuổi cô ấy, chí ít tôi sẽ không để ý con cô ấy, cũng không để ý quá khứ của cô ấy. Tôi sẽ chỉ đối xử với cô ấy tốt hơn, không khiến cô ấy cảm thấy mất tự nhiên, anh thì sao, anh làm được không? Nếu không thể thì anh không cần xuống, nếu có thể thì anh xuống đi! Đừng có nói là ‘nói nhảm’!” Cố Niên Thành lạnh giọng nói.
Mắt Lộ Nam nheo lại đầy nguy hiểm, đây là tới tận cửa khiêu khích sao?
Anh quả quyết cúp máy, cần áo khoác bên cạnh rồi đi thẳng xuống lầu.
Lộ Nam ra khỏi công ty, vừa nhìn liền thấy Cố Niên Thành.
Anh đi thẳng qua đó.
“Nói ở đâu?” Lộ Nam vào thẳng vấn đề.
Cố Niên Thành nhìn anh một cái.
“Lên xe đi!” Nói xong anh ấy ngồi vào vị trí ghế lái.
Mắt Lộ Nam loé lên, xoay người ngồi vào vị trí ghế phụ.
Cố Niên Thành lái xe rất nhanh, anh ấy đi thẳng tới vùng ngoại ô.
Xe dừng bên ruộng lúa mạch.
Cố Niên Thành xuống xe.
Lộ Nam cũng xuống theo.
“Nói đi, rốt cuộc anh có chuyện gì?” Lộ Nam lạnh giọng nói.
“Anh quan tâm Tô Bắc không?” Cố Niên Thành hỏi.
“Anh thấy sao?” Lộ Nam mặt không biểu cảm nhìn Cố Niên Thành rồi nói.
Cố Niên Thành giật giật khoé môi.
“Lộ Nam, nếu anh không quan tâm Tô Bắc thì đừng để cô ấy phải đau khổ như thế, anh thấy cô ấy vì chuyện này mà tự trách, buồn bã như vậy, chẳng lẽ anh không đau lòng chút nào sao? Cô ấy bị người khác bắt nạt là lỗi của cô ấy à? Cô ấy có con là cô ấy sai ư? Nếu anh không thể chấp nhận mọi thứ của cô ấy thì đừng nói yêu cô ấy!” Cố Niên Thành phẫn nộ nói.
Lộ Nam nhìn anh ấy một cái.
“Cố Niên Thành, anh lấy thân phận gì mà nói với tôi những lời này, tốt nhất anh nên suy nghĩ kỹ thân phận của mình đi, cùng lắm anh cũng chỉ là bạn bè của Tô Bắc, mà tôi mới là chồng cô ấy, nếu anh không chú ý chừng mực thì đừng trách tôi không khách sáo với anh!” Lộ Nam lạnh lùng nói.
Chỉ cần nghĩ đến trưa nay Tô Bắc ra ngoài riêng với Cố Niên Thành là trong lòng anh lại vô cùng khó chịu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!