Sau khi lái xe đi được một quãng, Vân Phàm chợt nhớ ra một chuyện, anh quay người nhìn Lộ Nam.
“Tổng giám đốc, tối ngày mai có một buổi tiệc rượu thương mại do tập đoàn Lăng Phong tổ chức nhằm thông báo chuẩn bị tiến vào thị trường kinh doanh của thành phố Nam Hy, anh có muốn tới đó không? Thư mời đã được gửi tới từ chiều nay.” Vân Phàm nói.
Lộ Nam bau mày, tập đoàn Lăng Phong. Nói như vậy tức nghĩa là Cận Đông đã nghĩ xong cả rồi, quyết định tiến quân đổ bộ vào Nam Hy. Đối với anh mà nói thực ra cũng không có ảnh hưởng gì lớn cho lắm, khu vực hoạt động chủ yếu của tập đoàn Thịnh Thế là châu Á, châu Âu và phía Bắc châu Mỹ. Mô hình thương mại của thành phố Nam Hy cũng chẳng thể khiến tập đoàn Thịnh Thế dao động được. Lộ Nam chần chừ suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
“Tổng giám đốc Cận đã tới vậy thì tôi cũng sẽ tới đó một lúc, tối ngày mai cậu đi cùng tôi đến đó!”
Vân Phàm gật đầu đáp:
“Vâng, vậy thì tôi sẽ sắp xếp lại một chút lịch trình hoạt động ngày mai của anh, tối mai anh vốn dĩ có hẹn với tổng giám đốc Phùng của tập đoàn Minh Châu!”
“Tổng giám đốc Phùng của tập đoàn Minh Châu, anh nói là tập đoàn Minh Châu đang hợp tác cùng với tập đoàn Tô Thị sao?” Lộ Nam hỏi.
“Đúng vậy, cách hiệu quả nhất để đối phó với tập đoàn Âu Thị đó chính là nhắm tới đối phương của họ, sau đó lôi kéo khiến tập đoàn Tô Thị không còn cơ hội hợp tác làm ăn nữa!” Vân Phàm nói.
Ánh mắt Lộ Nam bỗng sáng lên, chuyện đối phó với tập đoàn Tô Thị chủ yếu là vì không muốn để Tô Noãn có chỗ để dựa mình được nữa, bằng không thì cô ta sẽ vẫn còn tiếp tục ngang ngược, hống hách, thật đáng ghét. Anh gật đầu đồng ý nói:
“Được, tôi biết rồi, cậu thông báo với tổng giám đốc Phùng một tiếng, tối mai sẽ gặp nhau tại buổi tiệc thương mại của tập đoàn Lăng Phong, tới lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết hơn về vấn đề hợp tác lần này.”
Lộ Nam quay trở lại công ty, vừa xuống đã lập tức nhìn thấy dưới đất đang có một người nằm sấp ở trên đó. Lộ Nam có chút sửng sốt, giữa ban ngày ban mặt như vậy lại có người dám làm chuyện này ở đây, Lộ Nam đưa chân đá vào người ở trước mặt. Khi anh nhìn rõ được người đó là ai thì lại càng sửng sốt hơn nữa, Tô Noãn, tại sao cô ta vẫn dám xuất hiện ở đây! Tô Noàn nhào người tới, ôm chặt lấy chân của Lộ Nam, vừa khóc vừa nói:
“Lộ Nam, em xin anh, anh đừng làm như vậy với nhà em nữa. Tất cả đều là do lỗi của Tô Bắc, là do cô ta đã giấu giếm anh, chuyện này không hề liên quan tới mọi người trong nhà em. Ba em thật sự là vô tội mà, anh làm như vậy với nhà em, ba em sẽ chịu không nổi đâu. Lộ Nam, anh bỏ qua cho nhà họ Tô em đi mà!”
Lộ Nam bau mày, đưa chân đá văng người Tô Noãn ra, lạnh lùng nói:
“Tô Noãn, có phải tôi đã từng nói tôi rất ghét cô rồi không?”
“Nhưng em thích anh mà, Lộ Nam, em yêu anh, ngay từ cái nhìn đầu tiên em đã yêu phải anh mất rồi. Cho dù anh có là chồng của chị gái em, em cũng chẳng quan tâm, là em yêu anh, Lộ Nam, anh đừng làm như vậy với em nữa có được không? Em và Tô Bắc đều giống nhau như vậy, lẽ nào anh không thể để em thay thế cô ta được sao? Em sẽ ngoan ngoãn làm người tình của em, nghe lời anh nói, tuyệt đối sẽ không giấu anh bất cứ chuyện gì, em xin nguyện sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh, xin anh hãy tha cho nhà em, được không?” Tô Noãn vô cùng kích động nói.
Lộ Nam đưa mắt nhìn một lượt, mọi người xung quanh đang kéo tới rì rầm bàn tán, anh vốn dĩ muốn gọi bảo an tới đưa Tô Noãn đi, nhưng sau khi nghĩ ngợi một lát lại mở miệng nói:
“Cô đi theo Vân Phàm, một lát nữa cùng tới phòng làm việc của tôi!” Dứt lời, Lộ Nam liền quay người rời đi.
Tô Noãn nhìn theo bóng lưng của Lộ Nam, đáy mắt ngập tràn nỗi căm hận. Nhưng nếu như quan sát kĩ hơn, hoàn toàn có thể nhìn ra ẩn sâu bên trong ánh mắt ấy lại có một tia si tình, khờ dại. Lộ Nam lên tầng, vừa ngồi lên ghế thì Vân Phàm đã lập tức gõ cửa tiến vào.
“Tổng giám đốc, tôi đưa Tô Noãn tới đây rồi, anh xem….”
Vân Phàm cẩn trọng dùng từ, anh đã nghĩ rất lâu rồi mà một chữ cũng chẳng thể nói ra. Anh thật sự không biết rốt cuộc Lộ Nam gọi Tô Noãn tới đây để làm gì, trong lòng anh Tô Noãn chẳng khác nào một con rắn độc, vô lại, đố kỵ, đáng ghét. Vân Phàm vô cùng khó hiểu trước cách làm này của Lộ Nam.
Lộ Nam lạnh lùng đưa mắt nhìn anh một cái rồi nói:
“Để cô ta vào!”
Vân Phàm gật đầu, anh nhanh chóng quay người đi ra phía ngoài, Tô Noãn đã lập tức xuất hiện ngay sau đó. Sắc mặt Lộ Nam không chút biểu cảm nhìn về phía cô ta, không biết đang nghĩ gì trong lòng. Tô Noãn nghĩ ngợi một lát, liều mình tiến về phía trước hai bước. Cô ta đi tới trước bàn làm việc của Lộ Nam, õng ẹo ưỡn ngực. Ánh mắt Lộ Nam bỗng lướt qua một tia khinh thường, loại người như Tô Noãn, quả thực là ngu xuẩn bao nhiêu thì có bằng bấy nhiêu. Đối với anh mà nói một người phụ nữ dễ dại như vậy thì mãi mãi sẽ không bao giờ có thể hiểu được thế nào từ chối, cũng sẽ chẳng thể quyến rũ được sự chú ý từ bất cứ một người đàn ông nào cả.
“Nói đi, rốt cuộc cô tới đây là vì chuyện gì, nhớ cho kĩ, đừng có nhiều lời, người như tôi đây không thích nghe những lời thừa thãi!” Lộ Nam bình tĩnh nói.
“Lộ Nam, xin anh tha cho em, tha cho nhà họ Tô em, em nguyện sẽ làm trâu làm ngựa, làm gì cũng được, chỉ cần anh đồng ý sẽ bỏ qua cho gia đình em thôi!” Tô Noãn nức nở, oan ức nói.
Kể từ chuyện đó xảy ra ở Hiên Viên Lầu, bị đám người đàn ông đó đưa tới một con phố nhỏ, có thể nói đây là vết nhơ mà cả đời này cô sẽ chẳng bao giờ có thể quên được. Cô ta hận Lộ Nam, hận tới muốn chết, nhưng cô ta lại chẳng thể kìm lòng yêu anh được. Điều đáng cười nhất ở đây là cô ta yêu anh tới như vậy, vì sợ anh sẽ bị Tô Bắc lừa nên đã nói ra chuyện đó, nhưng anh lại phản ứng ngược lại, như muốn thiêu sống cô ta tới nơi vậy. Cô ta thừa nhận những chuyện mà bản thân đã làm là vì muốn trả thù Tô Bắc, nhưng đó hoàn toàn không phải là tất cả lý do. Còn một lý do khác khiến cô ta làm như vậy, đó là vì trái tim của Lộ Nam, nhưng anh dường như lại chẳng hề nhìn thấy được.
“Đây là những gì mà cô muốn nói sao? Vậy thì cô có thể đi được rồi!” Lộ Nam thờ ơ nói.
Tô Noãn thấy vậy liền lo lắng nói:
“Lộ Nam, anh đừng làm như vậy mà, có phải em đã nói sai ở đâu rồi không, chỉ cần anh nói em sẽ sửa!”
Trước mặt Lộ Nam bỗng hiện lên dáng vẻ bình thản của Tô Bắc khi cô đi từ trong tháng máy ra, có vẻ như chuyện này chỉ ảnh hưởng tới riêng mình anh thì phải. Anh chẳng khác nào một kẻ ngốc, đau khổ buồn rầu, còn cô lại vui vẻ đi ra ngoài ăn trưa cùng với Cố Niên Thành. Nghĩ lại thì đây chẳng khác nào một câu chuyện cười mà! Lộ Nam cảm thấy cả đời này anh chưa từng một lần làm chuyện gì ngu ngốc, người duy nhất có thể khiến anh trở nên như vậy chính là Tô Bắc, anh hoàn toàn bất lực trước cô, chẳng thể khống chế được chính bản thân mình. Lộ Nam ngẩng đầu nhìn Tô Noãn.
“Cô tới tận bây giờ vẫn chưa hiểu tại sao tôi lại làm như vậy với nhà họ Tô đấy à? Cô còn dám tới đây cầu xin tôi, có phải cô đã mất não rồi đấy không?” Lộ Nam tuyệt tình mà nói.
Tô Noãn sững người, ánh mắt khó hiểu nhìn Lộ Nam.
“Có khi nào là vì chuyện Tô Bắc đã giấu giếm anh nên anh mới trở nên tức giận như vậy không?” Tô Noãn hỏi.
Lộ Nam nhếch miệng cười, ánh mắt khinh thường nhìn Tô Bắc.
“Cô thật sự là đã quá ngu xuẩn rồi đấy, nếu như những chuyện này không do cô gây ra thì chắc có lẽ tôi đã không ra tay với cô sớm như vậy rồi. Giữa tôi và Tô Bắc, bất luận có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không tới lượt người ngoài nhúng tay vào, cô hiểu không?”
Sắc mặt Tô Noãn tái nhợt, người ngoài, anh đang nói cô ta đấy sao?
“Em không hề có ý muốn nhúng tay vào chuyện của anh, em chỉ là không muốn anh bị người khác lừa dối, cách nghĩ của em chính là như vậy. Lộ Nam, anh có thể đừng nghĩ em xấu tới mức như vậy được không?” Tô Noãn vội vàng giải thích.
Lộ Nam đảo mắt nhìn, anh nói:
“Tôi bây giờ không có nhiều thời gian rảnh rỗi để nghe cô giải thích nữa, tối ngày mai cô hãy cùng tôi tới tham gia một buổi tiệc rượu. Tới lúc đó hãy biết điều mà an phận một chút, không chừng tôi còn có thể suy nghĩ lại mà tha cho nhà họ Tô cô!”
Tô Noãn mừng rơi nước mắt, kích động nói:
“Lộ Nam, là thật sao? Em mừng quá, cảm ơn anh, ngày mai em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh!”
“Được rồi, cô có thể đi được rồi, chiều mai chỉ cần đợi điện thoại của tôi là được!” Giọng điệu của Lộ Nam có chút mất kiên nhẫn.
Tô Bắc chẳng phải ghét Tô Noãn nhất sao? Vậy thì anh thật sự muốn xem xem cô sẽ phản ứng ra sao khi thấy anh đưa Tô Noãn cùng tới. Tô Noãn nhìn Lộ Nam, vội vàng gật đầu, hứng khởi đi ra ngoài. Cô ta muốn hận Lộ Nam, nhưng cuối cùng lại phát hiện, bản thân chẳng thể hận nổi anh, tất cả những mối hận thù trước đều đã được chuyển qua người Tô Bắc. Lộ Nam càng yêu Tô Bắc thì cô ta sẽ lại càng hận Tô Bắc hơn. Tô Bắc, có một ngày tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!
Sau khi ra ngoài dùng bữa trưa với Cố Niên Thành xong, Tô Bắc liền quay trở lại phòng làm việc thì bỗng nhận được điện thoại của Cố Thiến Doanh. Trường quay xảy ra một chút vấn đề cần Tô Bắc phải lập tức tới đó giải quyết ngay. Chờ cho tới khi cô giải quyết xong mọi chuyện thì trời cũng đã tối rồi, khi cô trở về nhà thì Diệp Đình Lạc cũng đã chuẩn bị xong cơm tối rồi. Nhìn thấy cô, cả Tô Hàn và Tô Lẫm đều vô cùng mừng rỡ.
“Mẹ, mẹ về rồi!” Tô Hàn vui vẻ nói, chạy tới nắm tay Tô Bắc.
Tô Lẫm cũng chạy theo sau, nắm lấy cánh tay còn lại của Tô Bắc.
“Mẹ, hôm nay mẹ đi làm có mệt không? Tâm trạng đã tốt hơn tí nào chưa?” Tô Lẫm ân cần hỏi thăm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!