Diệp Đình Lạc thấy câu hỏi mà mình vừa đặt ra khiến Tô Bắc quả nhiên lại trầm ngâm suy nghĩ lâu tới như vậy, trong lòng cô bỗng có chút lo lắng, liệu có phải do cô đã nói sai gì đó không đây. Cô đưa tay về phía trước mặt Tô Bắc, vừa quơ vừa nói:
“Chị Bắc Bắc, chị không sao chứ, có phải em đã nói điều gì không nên nói rồi không ạ, chị đừng nghĩ nhiều nhé!”
Tô Bắc choàng tỉnh, cô lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
“Không sao, em không có nói gì sai cả, chỉ là chị bỗng nhiên nghĩ tới một số chuyện mà thôi! Buổi tiệc ngày mai chị nhất định sẽ tới đó cùng Cố Thiến Doanh, bằng không thì chẳng khác nào không nể mặt tập đoàn Lăng Phong rồi. Các minh tinh trong giới được mời tới cũng chỉ có vài người đó thôi, chị tin chắc rằng mọi người sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.”
Diệp Đình Lạc gật đầu.
“Tổng giám đốc Cố cũng nói như vậy, anh ấy còn yêu cầu em phải trang điểm lộng lẫy, long trọng. Em đã nghĩ nát cả óc rồi mà vẫn không biết ngày mai rốt cuộc nên mặc gì đây!” Diệp Đình Lạc bau mày nói.
“Vậy thì em nên chọn chiếc váy dạ tiệc nào lung linh lộng lẫy một chút, chị nghĩ em nên tới tiệm trang điểm, để các nhà thiết kế lựa chọn cho em!” Tô Bắc nhẹ nhàng nói.
Diệp Đình Lạc gật đầu nói:
“Vâng, em cũng đang tính là sẽ làm như vậy đây ạ!”
Tô Bắc gật đầu, không nói gì thêm. Sau khi ăn cơm xong, Tô Hàn và Tô Lẫm đều kéo nhau quay trở lại phòng. Ánh mắt Tô Bắc chợt sáng lên, kể từ sau khi cô cãi nhau với Tô Noãn, hai cậu nhóc này dường như có chút gì đó bí ẩn. Ngoại trừ thời gian ăn cơm ra đều chỉ ở trong phòng, cũng không biết làm gì ở trong đó nữa. Tô Bắc suy nghĩ một lát rồi lập tức đứng dậy, cô định giơ tay lên gõ cửa để xem xem rốt cuộc hai tiểu quỷ này đang làm gì. Bỗng nhiên, khi cô chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy có ai đó nhắc tới Lý Vân Khải, nhưng khi cô cố gắng nghe kĩ hơn thì lại chẳng nghe thấy gì thêm nữa. Tô Bắc có chút khó hiểu, hai cậu con trai của cô từ lúc nào lại có hứng thú với Lý Vân Khải như vậy thế. Cô đưa tay lên rồi lại bỏ xuống, quay người đi về phòng. Bỏ đi, cô vẫn không nên hỏi làm gì, không chừng hai cậu nhóc sẽ tự nói ra.
Nghĩ tới đây, Tô Bắc đi vào phòng, sau khi tắm rửa xong liền lên giường nằm nghỉ. Tô Bắc vốn tưởng rằng buổi sáng nay đã ở công ty ngủ lâu tới như vậy, ngày mai lại phải tới tham dự buổi tiệc rượu của tập đoàn Lăng Phong, chắc có lẽ cô sẽ không thể ngủ được. Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại, rõ ràng đã ngủ đủ mắt, hơn nữa còn có rất nhiều chuyện trong lòng, vậy mà khi vừa lên giường, cô đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, thần sắc của Tô Bắc xem ra không tồi chút nào. Khi cô tới công ty, lên tầng xuống tầng tới vài lượt nhưng không hề bắt gặp Lộ Nam, Tô Bắc chợt nghĩ ngay đến vườn hoa trên tầng thượng. Cô định sẽ tới đó để hít thở không khí một chút, nhưng nghĩ tới thái độ của Lộ Nam, cô lại dừng bước. Vườn hoa trên tầng thượng bây giờ đều đã bị vây kín cả rồi, chỉ còn lại hai chiếc khóa, một chiếc nằm trong tay Lộ Nam, một chiếc nằm trong tay Tô Bắc. Tô Bắc nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, do dự đứng trước cửa thang máy. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cô cũng quyết định sẽ tới đó. Đi nào, chỉ là đi xem một chút thôi, cũng chẳng làm gì to tát cả, dẫu sao thì chìa khóa cũng là do Lộ Nam đưa cho cô, lẽ nào cô vẫn còn sợ phải đối diện với anh ư? Anh không muốn nghe lời cô giải thích cũng không sao, nhưng anh cũng chẳng thể ngăn cản cô tới nơi mà chỉ thuộc về hai người chứ. Nghĩ tới đây, Tô Bắc liền xốc lại tinh thần, dũng cảm tiến vào trong thang máy.
Nhìn lên con số hiển thị đang ngày càng tăng lên, trong lòng Tô Bắc bỗng cảm thấy có chút hồi hộp. Khi đi tới cánh cửa của tầng thượng, lòng bàn tay đang giữ chặt chiếc chìa khóa của Tô Bắc đều đã thấm đẫm mồ hôi, cô hít một hơi thật sâu, sau đó mới từ từ mở cửa. Cô nhanh chóng tiến vào trong, tiện tay đóng cửa lại. Vườn hoa vẫn đẹp động lòng người như vậy, cũng giống như buổi chiều hôm ấy, sặc sỡ nhiều màu sắc, những khóm hoa đung đưa trong gió, tựa như đang vẫy tay chào đón cô. Có vẻ như chúng không hề biết rằng giữa cô và Lộ Nam đã xảy ra một biến cố lớn tới mức nào.
Tô Bắc chậm rãi, bước từng bước từng đi về phía trung tâm của vườn hoa. Lộ Nam ở trong phòng làm việc, khi Tô Bắc mới chỉ đặt chân vào trong đó thôi, chuông cảnh báo đã lập tức vang lên. Anh vội vàng mở camera giám sát lên, vừa nhìn đã thấy Tô Bắc ở đó. Cô mông lung mơ màng như một đứa trẻ không biết đường trở về nhà, Lộ Nam nhìn theo dáng vẻ của cô, trong lòng không khỏi đau xót. Cô trở nên bất lực như vậy liệu có phải là do không có anh ở bên cạnh hay không? Nhưng ngày hôm qua, khi gặp cô ở trong thang máy, cô dường như lại chẳng hề có bất cứ phản ứng nào lớn cả, có lẽ là do anh đã nghĩ nhiều rồi.
Lộ Nam dõi theo người phụ nữ trên màn hình, ánh mắt không dịch chuyển, đôi mắt không nỡ chớp lấy một lần. Hai ngày qua, anh đã phải miễn cưỡng kiềm chế bản thân để không tới tìm cô, nhưng chỉ có ông trời mới biết, thực lòng anh nhớ cô tới nhường nào. Trong trái tim anh như có hai người đang tranh cãi với nhau, một người nói thích cô, không buông bỏ được cô thì hãy tới tìm cô. Người kia lại nói rằng, cho dù có thích cô tới đâu, cũng không thể nhẫn nhịn bỏ qua khi cô đã lừa dối anh. Có lần một rồi sẽ có lần hai, trước đây rõ ràng cô đã có rất nhiều cơ hội để giải thích với anh, nhưng cô vẫn khăng khăng lựa chọn lừa dối. Nếu như không phải vì Tô Noãn làm vỡ lở ra mọi chuyện thì chắc có lẽ, cô vẫn sẽ tiếp tục lừa dối anh. Vậy thử hỏi anh có thể tha thứ cho chuyện này được không? Lộ Nam là một người lý trí khách quan, anh thà rằng để bản thân chìm trong sự thật cũng không muốn để mình phải sống giữa những lời nói giả dối, bịa đặt. Tô Bắc là một trường hợp ngoại lệ xuất hiện trong cuộc đời của anh, anh không ngờ rằng bản thân lại yêu cô, sẽ vì cô mà làm tất cả, thậm chí vì cô mà đánh mất đi nguyên tắc cũng như giới hạn của bản thân. Anh biết, bất luận kết cục có ra sao, điều bây giờ anh cần nhất chính là thời gian, thời gian sẽ giúp anh cân bằng lại tâm trạng, giúp anh suy nghĩ lại tất cả. Nghĩ tới Tô Bắc, nghĩ tới hai cậu con trai đáng yêu của cô, rồi lại nghĩ tới người ba của chúng, trái tim của Lộ Nam như bị ai đó cứa ngang qua. Tại sao ba của hai đứa trẻ đó lại chính là Lý Vân Khải, loại người như anh ta sao có thể sinh ra được hai cậu nhóc thông minh, kháu khỉnh tới như vậy được chứ?
Lộ Nam đã từng hoài nghi rằng đó không phải là con của Lý Vân Khải, nhưng Tô Bắc đã thừa nhận, anh ngoại trừ đau lòng ra còn có thể làm gì nữa đây. Nhìn vào trong màn hình, thấy Tô Bắc đưa tay chạm phải gai hoa hồng, Lộ Nam cũng vội đưa tay theo như muốn níu kéo lại người phụ nữ ở bên trong đó. Cách một màn hình, hai con người hai tâm trạng, hai dòng suy nghĩ khác nhau.
Tô Bắc ở trong vườn hoa khoảng nửa tiếng, do lo sợ Lộ Nam sẽ phát hiện đành vội vàng rời đi. Cô vốn tưởng rằng lần này tới đây sẽ không một ai biết được, nhưng không ngờ rằng tất cả đều đã lọt vào trong mắt của Lộ Nam. Khi Lộ Nam thiết kế vườn hoa này, anh đã yêu cầu lắp đặt trước một chiếc báo động, kèm theo một chiếc camera 360 độ, có thể bao quát được toàn thể khu vườn. Khi Tô Bắc mới chỉ đặt bước chân đầu tiên tới đây thôi, Lộ Nam đã phát hiện ra cô rồi.
Tô Bắc xuống tầng, chưa kịp ngồi vững thì Cố Thiến Doanh đã gọi điện tới. Cố Thiến Doanh rất hiếm khi giao tiếp với những nam minh tinh khác trong làng giải trí, do vậy đối với những sự kiện hay những buổi tiệc, cô chỉ có thể kéo Tô Bắc đi cùng mình. Tô Bắc tuy có chút không muốn, nhưng lại chẳng thể từ chối.
Sau khi cả hai người đã trang điểm xong thì cũng chẳng còn sớm nữa, họ rời khỏi tiệm hóa trang, thoắt một cái đã tới địa chỉ diễn ra buổi tiệc. Buổi tiệc tối nay được tổ chức tại khách sạn Đế Tước, khi Tô Bắc và Cố Thiến Doanh tới đây, dường như cũng chẳng mấy người. Họ đi dạo một vòng, tìm một góc nào đó yên tĩnh ngồi xuống. Chờ cho tới khi người tới tham dự đông dần lên, lúc này Cố Thiến Doanh liền đứng dậy, tới chào hỏi mọi người. Tô Bắc muốn cô không chỉ biết đóng phim mà hơn nữa, cũng phải học cách giao tiếp. Dù sao thì cô cũng chẳng thể ở bên cạnh cô ấy suốt đời được, cũng chẳng thể đi theo chăm sóc hay bảo vệ mãi, lỡ như có một ngày cô không còn ở bên cạnh cô ấy nữa, tới lúc đó Cố Thiến Doanh sẽ buộc phải tự mình ứng phó với những nơi như thế này. Sự kỳ vọng mà cô đặt cho Cố Thiến Doanh là rất lớn, cô hy vọng cô ấy sẽ có thể đạt tới một trình độ đằng cấp mà những người khác có mơ cũng chẳng thể với tới được. Nghĩ tới đây, Tô Bắc lập tức liền thu lại ánh mắt, mạch suy nghĩ có chút rối loạn.
“Tô Bắc! Hóa ra em cũng ở đây đấy à!” Cố Niên Thành mỉm cười đi tới.
Tô Bắc lấy lại tinh thần, quay người nhìn anh. Cố Niên Thành đã đi tới trước mặt cô, anh mỉm cười nhìn Tô Bắc rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Tô Bắc nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm qua của hai người, trong lòng có chút gì đó không được tự nhiên.
“Chẳng những em tới, anh không phải cũng tới rồi đó sao?” Tô Bắc nói.
Cố Niên Thành bật cười một tiếng, anh nói:
“Chắc em cũng biết anh vốn không thích tham gia những buổi tiệc như thế này, nhưng buổi tiệc hôm nay anh không thể không tới!”
Sắc mặt của anh vô cùng tự nhiên, tựa như chuyện xảy ra ngày hôm qua đối với anh mà nói chẳng hề có chút ảnh hưởng nào cả. Thấy dáng vẻ thản nhiên của anh như vậy, Tô Bắc ngược lại lại cảm thấy có chút khinh thường bản thân. Là cô đã tự nghĩ nhiều rồi, đối với người khác có một số chuyện thật sự không quan trọng như những gì mà cô nghĩ đâu. Tô Bắc cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, cười đùa nói:
“Cũng phải, với thân phận của anh, để xuất hiện tại bất cứ buổi tiệc nào chắc chắn đều sẽ xem trước đối phương là ai, bằng không thì chuyện tham gia những buổi tiệc rượu như thế này chẳng khác nào cơm bữa, anh chắc chắn sẽ mệt tới mức thở không ra hơi nữa luôn ấy nhỉ!”
Cố Niên Thành cong môi, mỉm cười:
“Tô Bắc, sao trước đây anh không hề phát hiện em quả nhiên lại dí dỏm như vậy nhỉ!”
Khóe môi Tô Bắc chợt cong lên.
“Đó là bởi vì mắt quan sát của anh không tốt đấy!” Tô Bắc khẽ cười nói.
“Em nói rất đúng, anh cũng cảm thấy chắc chắn mắt nhìn của anh có vấn đề rồi, bằng không thì tại sao cho tới tận bây giờ anh mới phát hiện ra chứ!”
Tô Bắc mỉm cười không nói gì thêm, cũng may nhờ có thái độ thản nhiên này của Cố Niên Thành khiến cô cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đối với họ mà nói, mọi chuyện xảy ra trước đây dường như chưa hề xảy ra vậy, cả hai người vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau như hai người bạn tốt.
“À đúng rồi, hôm nay anh tới đây cùng với Diệp Đình Lạc sao?” Tô Bắc hỏi.
Cố Niên Thành gật đầu.
“Đúng vậy, cô ấy đã đi cùng với Thiến Doanh tới chào hỏi mọi người rồi!”
Tô Bắc mỉm cười.
“Cố Niên Thành, sao anh có thể để một cô gái hiền lành lương thiện như Diệp Đình Lạc một mình ra ngoài xã giao như vậy chứ. Lỡ như cô ấy bị ai đó ức hiếp, tới lúc đó cô ấy biết phải làm sao?”
Cố Niên Thành nhìn thẳng vào trong ánh mắt của Tô Bắc, giọng nói thâm sâu, đầy ẩn ý:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!