Bà Mục Niệm Ảnh khóc không thành tiếng, bà cố gắng dồn nén những tiếng nấc ngẹn ngào của mình vì không muốn ai nghe thấy.
Đột nhiên, một giọng nói non nớt vang lên.
“Bà ơi, sao bà lại khóc vậy ạ!” Bà Mục Niệm Ảnh nhìn hai cậu bé trai có gương mặt giống nhau như đúc đang xuất hiện ngay trước mắt.
Đôi mắt của hai đứa trẻ dường như có chút ửng đỏ giống như vừa mới khóc xong vậy.
Nhưng đương nhiên đây không phải là vấn đề mấu chốt mà là hai đứa trẻ này lại giống với Lộ Nam khi còn nhỏ, thậm chí là giống đến từng đường nét.
Trong khoảnh khắc bà Mục Niệm Ảnh nhìn thấy hai đứa trẻ bà bất chợt cảm thấy rất yêu thích.
Bà nhìn hai đứa trẻ đáng yêu, khịt khịt mũi nói.
“Cháu trai của bà bị bệnh rất nặng, cháu gái của bà cũng xảy ra điều không may, hiện tại vẫn không tìm thấy hai đứa chúng nó ở đâu nên bà cảm thấy rất buồn!” Bà Mục Niệm Ảnh buồn bã nói.
Tô Hàn đưa tờ giấy ăn đang cầm trên tay về phía bà Mục Niệm Ảnh.
“Bà ơi, bà hãy lau nước mắt đi ạ, khóc thế này cũng đâu thể giải quyết được vấn đề gì đâu ạ.” Tô Hàn nói. Đôi mắt của cậu bé cũng đang cố gắng dồn nén mà đỏ cả lên.
Mẹ mất tích đã hai ngày nay.
Cậu bé hỏi Vân Phàm về tình trạng của chú Lộ Nam nhưng hiện tại thì Lộ Nam vẫn còn đang hôn mê.
Chú Vân Phàm còn nói, chú ấy sẽ cố gắng để tìm tung tích mẹ của hai cậu.
Nhưng, hiện tại thì một chút thông tin cũng không có.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Tô Hàn lại càng đỏ hơn.
Tô Lẫm đứng ở phía sau Tô Hàn đã khóc ra thành tiếng.
Cậu bé tuy rất cố gắng để kiềm nén lại những tiếng nấc ngẹn ngào của mình nhưng những âm thanh thút thít nhỏ nhẹ vang lên khiến Tô Hàn cảm thấy thương xót vô cùng.
Tô Hàn không thể an ủi cậu em trai của mình, cũng không thể tìm được mẹ, nên cậu cảm thấy bản thân mình vô dụng vô cùng.
Đều tại chú Lộ Nam, nếu không phải chú ấy hết lần này đến lần khác tức giận với mẹ thì mẹ cũng sẽ không gặp chuyện như thế này.
Ngày hôm nay cậu nhất định sẽ phải nhìn thấy chú Lộ Nam đứng trước mặt mình để hối lỗi về những chuyện đã gây ra cho mẹ!
Tô Hàn hít một hơi thật sâu.
“Bà ơi, bà đừng khóc nữa, cháu vẫn còn chuyện quan trọng cần phải làm, cháu không thể ở lại với bà được nên cháu xin phép đi trước đây ạ!” Tô Hàn nói xong thì kéo lấy tay của Tô Lẫm đi vào trong bệnh viện.
Bà Mục Niệm Ảnh lau những giọt nước mắt trên má, quay thân người và quay về phía phòng bệnh.
Bà lặng lẽ đi phía sau Tô Hàn và Tô Lẫm.
Nhưng, bà đi được vài bước thì lại cảm thấy có chút gì đó không được đúng.
Hai đứa trẻ này tại sao lại đẩy cánh cửa rồi đi vào bên trong phòng bệnh của Lộ Nam vậy.
Mạc Niệm Ảnh không suy nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng đi theo.
Mạc Niệm Cảnh vừa đi đến cánh cửa phòng bệnh thì đã nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Lộ Nam từ trong phòng vang vọng ra.
“Tiểu Hàn, Tiểu Lẫm, sao hai cháu lại tới đây?” Giọng nói của Lộ Nam mặc dù còn chút yếu nhưng lại khiến con người ta có chút giật mình.
Nếu nghe kĩ một chút thì vẫn có thể nghe thấy từ trong giọng nói của anh có xen lẫn một chút sự áy náy và hổ thẹn.
Tô Hàn lạnh lùng cười một tiếng.
“Sau chúng cháu lại đến ư, đương nhiên là đến tìm chú để tính sổ rồi, trước lúc mẹ cháu mất tích không phải là đang ở cạnh chú sao, vậy mà chú lại dám nói rằng không có một chút liên quan gì đến chú hay sao?” Tô Hàn căm phẫn nói.
Mạc Niệm Ảnh đứng phía bên ngoài và hai người đứng trong phòng là ông Lộ Hướng Viễn và bà Tôn Tịnh Di đều bị lời nói của Tô Hàn làm cho đóng băng.
Mẹ của cậu bé sao? Lẽ nào hai đứa bé này là con trai của Tô Bắc?
Lộ Nam ngơ ngác.
Tô Hàn và Tô Lẫm tưởng rằng chuyện Tô Bắc mất tích là có liên quan đến anh ấy, hoàn toàn không phải là do Tô Bắc đã gặp sự cố ở chiếc cầu Nam Khê kia.
Cho nên hai đứa trẻ này không hề biết được rằng Tô Bắc đã bị rơi xuống nước và hiện tại thì đang không tìm được tung tích.
Lộ Nam nhìn vào đôi mắt đầy vẻ căm phẫn của Tô Hàn, anh cảm thấy rất khó khăn để mở lời.
Anh làm thế nào để có thể lừa được hai đứa trẻ này đây.
Tô Hàn nhìn ánh mắt bai rối của Lộ Nam liền cảm thấy có chút cảm giác phẫn nộ mãnh liệt.
“Chú nói gì đi chứ! Chú luôn miệng hỏi mẹ tôi rằng hai đứa chúng tôi rốt cuộc là ai, hơn nữa chú còn vì chuyện này mà cãi nhau với mẹ tôi, chuyện này thì cũng thôi đi nhưng chú lại cứ luôn miệng nói rằng sẽ tốt với mẹ như thế nào và kết quả thì sao, chưa được qua hai ngày đã làm cho mẹ tôi mất tích, chú nói thử xem có phải là do chú cố ý. Không phải là chú luôn muốn biết ba mẹ ruột của tôi rốt cuộc là ai hay sao? Vậy thì bây giờ tôi cũng nói luôn để cho chú biết!” Tô Hàn hít một hơi thật sâu.
Cậu bé liền vất tờ báo cáo kết quả giám định mà cậu bé đang cầm trên tay về phía Lộ Nam.
“Tôi và Tiểu Lẫm là do năm năm trước mẹ tôi bị người khác sắp đặt ở bên cạnh một người đàn ông lạ tại khách sạn Hi Nhĩ Đột ở thành phố Nam Hy, rồi sau đó thì sinh ra hai đứa tôi, đây là kết quả xét nghiệm DNA của hai anh em tôi cùng người lạ mặt kia, chú có thể xem kĩ nó!” Giọng nói của Tô Hàn rất to, những người ở trong phòng bệnh và người đứng ở bên ngoài cánh cửa phòng bệnh là bà cụ Mặc Niêm Ảnh đều trở lên sửng sốt.
Sắc mặt của Lộ Nam trở lên trắng bệch.
Câu nói của Tô Hàn có ý nghĩa rằng năm năm trước đúng là Tô Bắc đã đi qua khách sạn Hi Nhĩ Đột, cô ấy không hề nói dối anh!
Cho nên, việc anh luôn cảm thấy sự trùng hợp kì lạ khi gặp hai đứa trẻ này là do chúng chính là ruột thịt máu mủ của cô ấy.
Lộ Nam cảm thấy vô cùng rối loạn.
Anh liếc nhìn con số phần trăm tương thích đến 99,9 % thì gương mặt trở lên đau khổ và buồn bã vô cùng.
“Tiểu Hàn, Tiểu Lẫm, hai cháu hãy nghe chú nói, chú không hề ghét bỏ gì hai cháu, cũng chưa từng muốn cãi vã với cô ấy, chú chỉ muốn hai người cùng dừng lại suy nghĩ một chút, nhưng chú lại không ngờ rằng sự việc lại xảy ra như vậy, mặc dù chú không biết hai cháu là con của chú, nhưng chú và mẹ con cũng đã nói rõ ràng với nhau rằng sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà, chú cũng đã sửa chữa sắp xếp ngôi nhà của mình để chúng ta được ở chung cùng nhau, Tô Hàn, Tô Lẫm, các con hãy tin ba có được không?” Lộ Nam đau khổ nói.
Vậy mà hai đứa trẻ này lại là con ruột của anh.
Nhưng anh lại làm lạc mất Tô Bắc, vậy thì chúng làm sao có thể tha thứ cho anh được đây.
Lộ Nam vội vàng đứng dậy.
Tô Lẫm với đôi mắt đỏ ửng gào thét về phía Lộ Nam.
“Đừng có nhắc đến từ ba nữa, chú không xứng làm ba của chúng tôi, nếu chú là ba của chúng tôi thì sẽ phải có trách nhiệm chứ không phải là để chúng tôi phải lưu lạc ở ngoài kia như vậy, hiện tại còn ức hiếp rồi còn làm lạc mất mẹ tôi. Chú là người xấu, chú hãy trả lại mẹ cho tôi, tôi hận chú!” Tô Lẫm nói, từng giọt nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tô Hàn với đôi mắt đỏ ửng quay thân người lại, giọng nói của cậu cũng bị những tiếng thút thít xen lẫn vào.
“Tô Lẫm, em đừng khóc nữa, chúng ta là nam tử hán đại trượng phu, cho dù không có mẹ ở đây thì chúng ta cũng không được phép khóc nữa!” Tô Hàn vừa nói vừa đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt của Tô Lẫm.
Lộ Nam nhìn đôi mắt bi thương của hai đứa trẻ, anh bai rối đưa tay lên muốn lau đi những giọt nước mắt của chúng.
Kết quả là khi anh vừa cố đẩy thân người ngồi dậy thì bất chợt cảm giác thấy vùng ngực của mình có một cơn đau nhói “xâm chiếm” lấy, cả cơ thể của anh trở lên không còn sức lực, nên cứ như vậy mà ngả thân người xuống.
Bà Tôn Tịnh Di trở lên cuống quýt.
Bà vội vàng bước đến đỡ lấy con trai của mình.
“Tiểu Nam, con đừng nóng vội như vậy, hãy nói cho ba mẹ biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?” Bà Tôn Tịnh Di sốt ruột hỏi.
Từ khi hai đứa trẻ này đi vào bên trong phòng bà liền có cảm giác rất gần gũi và quen thuộc.
Hai đứa trẻ này thật sự rất giống với Lộ Nam khi còn nhỏ.
Lời của bà vừa dứt, gương mặt của Lộ Nam túa ra mồ hôi lạnh vì quá đau đớn, anh cau mày sau đó thì ngất lịm đi.
Bà Tôn Tịnh Hi trong khoảnh khắc này cảm thấy hoảng loạn vô cùng.
Bà vội vàng ấn chuông báo khẩn cấp.
Chưa đầy một phút sau Phương Bình Diễn đã có mặt ở trong phòng.
Anh nhìn vào vị trí vết thương hở của Lộ Nam, bau mày và nhanh nhẹn đưa ra kết luận.
“Làm thế nào vậy, tại sao lại làm gì mà lại để đến nông nỗi này vậy! Mời mọi người đi ra ngoài, để tôi băng bó lại vết thương cho anh ấy, còn nữa, đợi sau khi anh ấy tỉnh lại thì nhất định không được kích động anh ấy nữa, tình trạng hiện tại của anh ấy không thể chịu được sự kích động đâu, nếu không thì sẽ rất dễ dàng tác động đến vết thương!” Phương Bình Diễn nói xong thì cô ý tá liền mời tất cả mọi người không có phận sự đều phải đi ra bên ngoài.
Mặc dù hai đứa trẻ Tô Hàn và Tô Lẫm đều là thiên tài.
Nhưng, khi Lộ Nam bất chợt bất tỉnh như vậy khiến hai cậu dường như bị dọa đến ngơ ngẩn cả người.
Là hai cậu làm cho Lộ Nam tức giận mà ngất lịm đi.
Hai cậu thật sự là không cố ý, nhưng Lộ Nam lại chưa nói với hai cậu về tung tích của mẹ.
Nhất định là chú ta đã làm lạc mất mẹ rồi.
Đôi mắt của Tô Hàn và Tô Lẫm đều đỏ hoe, chúng cúi đầu giống như đang cảm thấy bản thân mình đã phạm phải một tội lỗi kinh thiên động địa vậy.
Lộ Hướng Viễn cau mày nhìn chúng.
“Hai đứa cháu tên là gì, hai cháu rốt cuộc là có quan hệ gì với Lộ Nam vậy?” Lộ Hướng Viễn mở miệng hỏi.
Mặc dù cuộc đối thoại ở trong phòng ông đã nghe vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa, trên tay ông còn đang cầm bản báo cáo giám định DNA.
Nhưng, ông vẫn muốn nghe chính miệng chúng nói ra đầu đuôi mọi chuyện.
Tô Hàn và Tô Lẫm cúi đầu không muốn nói điều gì.
Mục Niệm Ảnh bất chợt cảm thấy sốt ruột.
“Hướng Viễn, con làm cái gì vậy, con đang dọa hai đứa nó đấy, không phải khi nãy con cũng đã nghe rõ ràng được mọi chuyện rồi hay sao? Hai đứa trẻ này là con của Lộ Nam, nếu con không tin thì có thể làm lại xét nghiệm DNA mà! Con làm như vậy rất dễ làm cho những đứa trẻ cảm thấy sợ hãi đó!” Mục Niệm Ảnh tức giận nói. Bà kéo hai đứa trẻ về phía sau lưng giống như muốn che chở cho hai đứa trẻ.
Lộ Hướng Viễn bất lực nhìn mẹ của mình.
Bà Mục Niệm Ảnh rất yêu trẻ con, hơn nữa chúng lại còn là hai đứa trẻ đáng yêu xinh xắn như vậy.
Nếu hai đứa trẻ này có quan hệ ba con với Lộ Nam thì bà Mục Niệm Ảnh cảm thấy thật tiếc nếu không được cưng nịnh hai đứa trẻ này.
Lộ Hướng Viễn nghe thấy câu nói của mẹ mình thì im lặng không nói gì nữa mà chỉ có thể im lặng lắng nghe.
Lộ Nam ngất lịm đi, ông Lộ Hướng Viễn và bà Tôn Tịnh Di thì đứng đợi ở bên ngoài cánh cửa của phòng bệnh.
Bà Tôn Tịnh Di lo hai đứa trẻ cảm thấy đói liền đưa chúng đi ăn cơm.
Đồng thời trong thời gian đó tại Los Angeles Mỹ.
Cố Niên Thành đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh, cảm giác áy náy ăn năn hiện rõ lên gương mặt của anh.
Ngày hôm đó khi chiếc cầu bị một vụ nổ lớn làm cho sập đổ, Tô Bắc bị bắn ra ngoài từ một chiếc xe.
Người của anh đã phải nhảy xuống ngước tìm rất lâu mới có thể tìm thấy Tô Bắc.
Nhưng, vì Tô Bắc đã ngâm mình trong nước quá lâu, làm cho não bị thiếu khí trong một thời gian dài nên đã làm mất đi toàn bộ ký ức.
Những điều này là sau khi anh đến nước Mỹ và cũng là sau khi Tô Bắc tỉnh dậy thì anh mới biết được.
Anh nghĩ lại hai ngày trước, khi anh đưa ra quyết định của mình thì trong lòng đã có một chút cảm xúc khó chịu kỳ lạ.
Tô Bắc sau khi mất đi ký ức thì trở nên vô cùng ngây thơ và đơn thuần.
Cô vô ý nghe được cuộc đối thoại của Cố Niên Thành và bác sĩ và biết được rằng mình đã có thai.
Nhưng cơ thể của cô không cho phép giữ lại được đứa bé, tim của cô không được tốt, Cố Niên Thành đã hẹn bác sĩ cho cô để làm một cuộc phẫu thuật thay tim.
Nhưng từ sau khi Tô Bắc biết mình đã có thai thì kiên quyết muốn giữ lại đứa bé, Cố Niên Thành không còn cách nào khác mà đã đồng ý với mong muốn của cô.
Vốn dĩ bác sĩ cũng đã nói rằng đứa trẻ hiện tại vẫn còn nhỏ nên làm phẫu thuật cũng sẽ không có quá nhiều ảnh hưởng gì lớn và họ cũng sẽ mời một vị bác sĩ có chuyên môn cao nhất để giúp Tô Bắc làm phẫu thuật.
Nhưng Cố Niên Thành lại không ngờ được rằng, trong một phút chốc mềm lòng đó lại dẫn đến kết cục như hiện tại.
Tô Bắc sau khi làm xong phẫu thuật thay tim thì huyết áp và các loại thông số đều trở lên bất bình thường, đường sóng trên máy đo đã trở thành đường thẳng, suýt nữa thì cô đã không qua khỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!