Cô nghĩ mãi cũng không thể hiểu được.
“Niên Thành à, em muốn trở về thành phố Nam Hy, không phải anh nói rằng em đã mất đi ký ức ở nơi đó hay sao? Nói không chừng, em nhìn thấy những con người và cảnh vật quen thuộc thì có thể nhớ ra một chút gì đó!” Cô nói.
Chỉ có điều lời của cô vừa dứt thì tâm trạng của Cố Niên Thành trở lên kích động vô cùng.
“Anh không đồng ý, kiên quyết không đồng ý, chúng ta sống ở đây không phải đang rất tốt hay sao? Tại sao em lại còn muốn đi về nơi đó!” Cố Niên Thành có chút không kiểm soát nhìn về phía cô.
Cô ngây người nhìn anh.
Cô chỉ là tùy tiện hỏi anh thôi mà? Tại sao anh lại phải có thái độ quyết liệt như vậy chứ.
Chỉ có điều, anh càng như vậy thì lại càng chứng tỏ được rằng anh đang có tật giật mình.
Cô càng có thể chắc chắn được rằng anh đang cố gắng giấu diếm cô điều gì đó.
“Em cũng chỉ nói vậy thôi mà, phản ứng của anh anh không phải là hơi quá rồi sao!” cô nói.
Sắc mặt của Cố Niên Thành có chút khó coi.
“Không có, chỉ là anh nghĩ đến nơi đó chính là nơi mà em đã phải chịu nhiều tổn thương mà thôi, em trông chừng Tử Tô nhé, anh quay vào nhà thay quần áo!” Cố Niên Thành nói xong, thì đi về phía ngôi biệt thự nhỏ ở trong một trang viên.
Cô nhìn bóng lưng của Cố Niên Thành, dường như là anh đang muốn tránh né chuyện này.
Cô không thể hiểu nổi mà chỉ biết lắc đầu. Sau đó cô quay đầu nhìn đứa bé đang nằm trong chiếc xe đẩy.
Đứa bé vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt mở to chớp chớp nhìn lên bầu trời.
Sau đó đôi mắt to tròn của đứa bé nhìn về phía cô sau đó thì toét miệng cười.
Cô vui vẻ vô cùng, bế đứa bé vào lòng.
Đứa bé gái này đúng là rất đáng yêu, gương mặt lại rất được lòng người, cô thực sự rất yêu thương con gái của mình.
Cố Niên Thành đi đến cánh cửa của căn biệt thự.
Anh quay người đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ đang đứng bên cạnh chiếc xe đẩy, đôi mắt anh dần nhắm lại, sự rối loạn cùng những cuộc đấu tranh bất chợt xuất hiện trong đầu anh.
Người phụ nữ đứng bên cạnh chiếc xe đẩy không phải là một người xa lạ nào cả.
Mà chính là Tô Bắc, người con gái đã mất tích một năm trước.
Vì không muốn để Lộ Nam có thể tìm thấy cô nên anh đã cố gắng biến Tô Bắc thành Tô Noãn.
Hiện tại cô chính là vợ của anh và không còn bất cứ quan hệ gì với Lộ Nam.
Họ có một người con gái tên là Cố Tử Tô.
Vốn dĩ anh cảm thấy mọi chuyện đang rất ổn định.
Nhưng khi nãy Tô Bắc lại nói rằng cô muốn quay về thành phố Nam Hy.
Cô muốn quay về thành phố đó để có thể tìm lại những ký ức của mình.
Nhưng điều anh sợ hãi nhất đó chính là việc Tô Bắc có thể nhớ lại những ký ức trước kia.
Hai bàn tay của anh nắm chặt thành hình nắm đấm.
Anh cảm thấy nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thì sớm muộn cũng sẽ lộ ra mà thôi, Tô Bắc nhất định là sẽ nhận ra điều gì đó.
Anh miễn cưỡng đặt cho cô thân phận không hề thuộc về cô.
Nếu cô phát hiện ra chuyện này thì anh thật sự không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
Sau khi Cố Niên Thành sang đến đất Mỹ, tình hình của anh đặc biệt không ổn định, cho nên, sau khi cô làm xong phẫu thuật thì anh liền tìm cho cô một vị bác sĩ.
Quả thật thì lúc này anh cần phải hỏi bác sĩ về chuyện của Tô Bắc, là với tình trạng này của cô thì có thể đưa cô về nước được hay không?
Dù sao thì, không lâu sau ở bên cạnh Lộ Nam cũng sẽ xuất hiện một Tô Bắc mới thôi.
Nhất định Lộ Nam cũng không thể phát hiện được rằng người phụ nữ ở bên cạnh anh mới chính là Tô Bắc thật sự.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Cố Niên Thành đã được thoải mái hơn phần nào.
Đến lúc dùng bữa, Tô Bắc lại hỏi Cố Niên Thành thêm một câu hỏi nữa.
“Niên Thành, tại sao chúng ta lại không thể trở về thành phố Nam Hy, không phải anh nói nơi đó chính là nơi mà anh và em đã gặp mặt hay sao? Và nói đó cũng chứa đựng nhiều những kỷ niệm của anh và em, lẽ nào anh lại không muốn quay về nơi đó hay sao?” Tô Bắc hỏi một cách vô cùng chân thành.
Cố Niên Thành hít một hơi thật sâu.
“Noãn Noãn à, trước tiên chúng ta đừng vội vàng như vậy, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, sau khi anh sắp xếp lại mọi chuyện thì anh sẽ đưa hai mẹ con em về nước có được không?” Cố Niên Thành nói.
Tâm trạng của anh lúc này so với thời điểm buổi sáng ở bên ngoài biệt thự đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều,
Tô Bắc phụng phịu nói.
“Được thôi ạ, em đợi anh sắp xếp được rồi đưa mẹ con em về thành phố Nam Hy vậy!” Tô Bắc nói xong thì cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Cô nghĩ, có lẽ là do bản thân cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Biểu hiện của Cố Niên Thành rất điềm tĩnh, có lẽ là buổi sáng anh đẽ nghe thấy cô nói đến chuyện muốn quay về nước nên mới kinh ngạc như vậy.
Cố Niên Thành ăn xong thì buông bát đũa xuống bàn nói.
“Noãn Noãn, buổi chiều anh có việc phải đi ra ngoài, em ở nhà chăm Tô Tử nhé!” Cố Niên Thành nói.
Tô Bắc khẽ gật đầu.
“Vâng, anh có việc thì cứ đi đi ạ, em biết rồi mà!” Cô vừa nói dứt câu thì Cố Niên Thành đã quay thân người rời đi.
Tô Bắc nhìn theo bóng lưng của anh đi xa dần thì cũng buông bát đũa xuống bàn.
Buổi sáng anh vừa về nhà được một lát thì buổi chiều đã lại phải đi ra khỏi nhà.
Thật là làm cho người ta không vui mà!
Chỉ có điều, cô còn có thể làm gì khác được đâu!
Anh ấy nói khi trước bản thân mình là một diễn viên rất nổi tiếng, nhưng khi cô đề nghị muốn được tiếp tục công việc diễn xuất thì anh lại không cho phép.
Tô Bắc cảm thấy phiền não vô cùng.
Cô vẫn còn nhớ, khi Cố Niên Thành nói ra tên của của cô là Tô Noãn và là một diễn viên rất nổi tiếng thì cô đã lên mạng để tìm kiếm.
Quá khứ của cô thật sự có rất nhiều điểm khiến cô cảm thấy “nhơ nhuốc”.
Có lúc cô thật khó có thể tin được rằng tại sao anh ấy lại yêu cô cơ chứ!
Tô Bắc không thể ăn thêm được nữa.
Liền đứng dậy đi đến để ngắm nhìn đứa con gái đang say ngủ của mình.
Cố Niên Thành đi ra khỏi trang viên thì đi thẳng đến nơi sinh sống của một vị bác sĩ và người đó cũng chính là bác sĩ riêng của Tô Bắc.
Chỗ ở của vị bác sĩ này cách trang viên không quá xa, Cố Niên Thành đi bộ mấy phút là có thể đến nơi.
Khi anh gõ cửa rồi sau đó thì bước vào bên trong thì đồng thời vị bác sĩ cũng quay ra nhìn anh.
“Anh sao vậy?” bác sĩ mở lời hỏi.
Cố Niên Thành cau mày.
“Tôi không sao chỉ là tôi muốn đến đây để hỏi về tình hình của Noãn Noãn!” Cố Niên Thành nói.
Bác sĩ cười lắc đầu.
“Tôi nhìn thấy Tô Noãn gần đây đã ổn định hơn rất nhiều rồi, còn anh thì luôn trong trạng thái không muốn ở nhà quá lâu, là do anh có bệnh hay là đang có chuyện gì không hay xảy ra hay sao?” Bác sĩ cười nói.
Cố Niên Thành lắc đầu.
“Đều không phải, thực ra là tôi không có quá nhiều việc, chỉ là gần đây Noãn Noãn không hiểu tại sao lại thường xuyên nằm mơ, nói thật là tôi không muốn cô ấy nhớ lại những chuyện của trước kia, vì những ký ức đó có quá nhiều những điều không mấy vui vẻ và tốt đẹp. Như ngày hôm nay Noãn Noãn lại hỏi tôi đến hai lần rằng muốn trở về nơi mà trước đây cô ấy đã từng sống, tôi cảm giác được cả cơ thể mình lúc đó trở lên bai rối vô cùng!” Cố Niên Thành bất an nói.
Bác sĩ nhìn anh với vẻ mặt vô cùng ân cần.
“Anh nói như vậy thì tôi liền hiểu rồi, anh không muốn để cho cô ấy nhớ lại những chuyện trước kia, nhưng, nếu cô ấy trở về một địa điểm quen thuộc thì rất có thể cô ấy sẽ bất chợt nhớ ra điều gì đó, vậy nên anh mới bất an rồi sắc mặt mới trở lên khó coi như vậy, có đúng không nào?” Bác sĩ hỏi.
Cố Niên Thành cảm thấy lòng nặng trĩu khẽ gật đầu.
“Đúng rồi đó!” Anh nhanh nhẹn trả lời.
Bác sĩ nghiêm túc nhìn anh.
“Niên Thành à, chúng ta quen biết nhau cũng đã mấy năm rồi, tình hình hiện tại của anh, tôi cảm thấy so với Tô Noãn thì còn nghiêm trọng hơn nhiều đó, anh cứ luôn nôn nóng bất an như vậy, một thời gian dài sau có thể anh sẽ sinh bệnh đó, anh còn nhớ mấy hôm trước tôi đã nói qua với anh, tình hình của Tô Noãn rất ổn định, nếu không phải chịu bất cứ sự đả kích nào thì cô ấy cũng sẽ không có vấn đề gì đáng quan ngại đâu, vậy nên anh cũng không cần quá lo lắng như vậy!” Bác sĩ nói.
Bác sĩ dừng lại một chút, đưa mắt nhìn Cố Niên Thành, tiếp tục nói.
“Tâm trạng của một đứa trẻ giống như một sợi dây chun vậy, kéo dãn đến một mức độc nào đó thì nên thả lỏng ra một chút nếu không thì sớm muộn gì rồi cũng sẽ đứt thôi, Tô Noãn muốn trở về nơi nào thì anh hãy để cô ấy trở về đi, anh càng không cho phép cô ấy làm gì thì cô ấy lại càng muốn làm, hãy cứ để cô ấy thử xem sao, hơn nữa dựa vào tình hình hiện tại của cô ấy, xác suất có thể nhớ lại được những chuyện trước kia thực sự là rất thấp, còn chưa đến nổi 10% kia mà, anh rốt cuộc là đang lo lắng điều gì vậy chứ?” Bác sĩ bất lực nói.
“Nhưng, không phải là vẫn còn 10% xác suất có thể nhớ ra hay sao?” Cố Niên Thành cố chấp nói.
Bác sĩ bất chợt cảm thấy không biết làm thế nào để nói với anh nữa.
“Trẻ con luôn tò mò với những đều mới lạ của thế giới này, nếu cô ấy muốn nhớ lại thì dù anh có trói hai tay hai chân của cô ấy lại, nhốt trong một căn phòng thì cũng sẽ không có tác dụng gì đâu, mà anh nên buông lỏng ra một chút để cô ấy có thể đi ra bên ngoài để giải tỏa tinh thần, theo tôi thấy thì là cô ấy đang cảm thấy có phần bức bai trong lòng. Nếu sau khi cô ấy ra bên ngoài mà cô ấy lại không còn cảm giác buồn bã bứt rứt như vậy nữa thì có thể chứng minh được rằng những chuyện của trước kia cô ấy đều đã quên rồi, căn bản là không thể nhớ ra được đâu. Vậy nên anh cũng không cần phải bất an như vậy đâu!” Bác sĩ nói.
Cố Niên Thành cảm thấy có chút mơ hồ, gật gật đầu.
Anh đứng dậy nói một tiếng “cảm ơn” sau đó thì quay người rời đi.
Tối hôm nay, Cố Niên Thành đã nói cho Tô Bắc một thông tin mà làm cho cô cảm thấy rất vui.
“Noãn Noãn, chúng ta về nước thôi!” Anh nhìn Tô Bắc, nghiêm túc nói.
Tô Bắc nhất thời cảm thấy như mình đang nghe nhầm vậy.
Cô với vẻ mặt không dám tin vào những gì anh nói, đưa mắt nhìn Cố Niên Thành.
Rất lâu sau cô mới bừng tỉnh.
“Niên Thành, lời anh nói là thật sao?” Cô kinh ngạc nói.
Cố Niên Thành mỉm cười khẽ gật đầu.
“Là thật sao?” Tô Bắc vừa cảm thấy vui vẻ lại vừa sửng sốt.
Cố Niên Thành nhìn vào ánh mắt đang mong đợi câu trả lời từ phía anh, giống như một chú chim nhỏ được bay ra khỏi lồng vậy, anh liền có cảm thấy có chút khó khăn và khẽ gật đầu.
“Là thật, anh có dự định là một tuần sau sẽ đưa hai mẹ con em về nước, còn về thời gian chính xác thì anh sẽ nói lại với em sau!” Anh nhìn Tô Bắc, dịu dàng nói.
Tô Bắc vui đến nỗi suýt nữa thì nhảy cẫng cả lên.
Cố Niên Thành cong môi nở một nụ cười nhẹ.
“Được rồi, đừng phấn khích quá nữa, em mau đi nghỉ sớm đi!” Anh nói.
Tô Bắc vui vẻ gật đầu, đi đến dỗ cho Cố Tử Tô ngủ.
Cô cười híp mắt nhìn đứa bé.
“Tử Tô à, qua mấy ngày nữa thì mẹ sẽ đưa con về nơi trước đây mẹ đã từng sống, con có vui không nào!” Tô Bắc cười nói.
Mặc dù cô biết rằng Cố Tử Tô vẫn còn quá nhỏ nên nghe không hiểu những lời cô nói.
Nhưng, cô vẫn không thể kiềm nén được sự phấn khích này, nên muốn được chia sẻ điều này với con gái của mình.
Đứa bé tuy không hiểu được những gì mẹ nói nhưng nhìn thấy mẹ của mình vui vẻ như vậy thì cũng toét miệng cười thật tươi.
Tô Bắc cảm thấy ấm áp vô cùng, cô đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của đứa bé, bắt đầu dỗ dành để đứa bẻ chìm vào giấc ngủ.
Tử Tô lại rất nghe lời, con bé biết rằng mẹ của mình đang rất mệt nên liền ngoan ngoãn ngủ ngay.
Khi Tô Bắc ngắm nhìn gương mặt trắng trẻo của cô còn gái thì những niềm vui trong lòng của của cô khi nãy mới dần trầm tĩnh lại.
Cuối cùng có thể trở về nơi mà cô đã nhìn thấy trong giấc mơ rồi hay sao?
Không có ai có thể hiểu được rằng cô muốn tìm lại những ký ức đã mất đi của ngày trước như thế nào.
Nhưng, những lời này cô đều không dám nói cho Cố Niên Thành nghe.
Cô không dám nói với anh rằng cô không tin vào những lời mà anh đã nói với cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!