Trong khu nhà, người đàn ông tên G đã tháo chiếc mặt nạ xuống và người có khuôn mặt ôn hòa như ngọc đó chính là Cố Niên Thành.
Nếu so sánh với anh của một năm trước thì hiện tại gương mặt của anh dường như đã thêm rất nhiều phần hung ác.
Một năm trước, là do anh đã sắp đặt cái bẫy này.
Anh tìm đến Tô Noãn để biến Tô Noãn thành Tô Bắc, anh cũng đã bắt cóc Tô Bắc và cố gắng để thu hút được sự chú ý của Lộ Nam.
Thực ra, mục đích chính của anh đó chính là muốn đưa Tô Bắc rời khỏi thành phố Nam Hy.
Mặc dù quá trình thực sự rất mạo hiểm, nhưng cuối cùng thì không phải là anh đã làm được hay sao?
Không biết có phải là do ông trời đã giúp anh hay không mà lại để cho Tô Bắc lại mất đi hoàn toàn ký ức của mình.
Vốn dĩ, nếu Tô Bắc không mất đi ký ức thì anh cũng sẽ tìm một người thầy thôi miên nào đó để thôi miên Tô Bắc và để cho cô tưởng rằng bản thân cô chính là Tô Noãn.
Sau đó, anh sẽ chú tâm để bồi dưỡng cho Tô Noãn để cô ta có thể dùng thân phận của Tô Bắc để ở bên cạnh Lộ Nam.
Nếu mọi chuyện cứ diễn ra như vậy thì có lẽ Lộ Nam cả đời này cũng sẽ không tìm ta được chân tướng.
Đôi mắt của Cố Niên Thành trầm ngâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hiện tại điều anh không ngờ đến lại là việc Tô Bắc muốn quay về thành phố Nam Hy.
Nơi quá đỗi quen thuộc với Tô Bắc như vậy khiến anh luôn nơm nớp lo sợ rằng Tô Bắc sẽ nhớ ra chuyện gì đó.
Trước tiên anh đến New York chủ yếu là muốn giúp cho Tô Noãn có thể gặp lại Lộ Nam một cách tình cờ nhất.
Chỉ có như vậy, trái tim đang không ngừng tìm kiếm của Lộ Nam mới có thể an tâm hơn, cũng không cần phải tiếp tục đi tìm tung tích của Tô Bắc nữa.
Sau đó, Tô Bắc sẽ dùng thân phận của Tô Noãn mà có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mọi người.
Họ có một đứa con gái tên là Cố Tử Tô.
Chắc chắn, Lộ Nam cũng không thể ngờ được rằng người mang tên Tô Noãn ở bên cạnh anh mới chính là Tô Bắc thật sự.
Cố Niên Thành bưng cốc cà phê đang được đặt trên một chiếc bàn nhỏ, uống hai ngụm sau đó thì đưa tay lên vân vê phần trán của mình.
Hai ngày này, Tô Bắc luôn tức giận với anh.
Cô không muốn nói chuyện với anh nên anh cũng luôn cảm thấy tự trách về những việc mà anh đã làm với cô vào tối hôm đó.
Anh đã nói xin lỗi với cô, nhưng cô vẫn không muốn nói chuyện với anh.
Xem ra, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
Cố Niên Thành đứng dậy sau đó thì đi ra bên ngoài.
Trước khi Tô Noãn và Lộ Nam gặp mặt nhau, anh không thể để cho Tô Bắc gặp mặt Lộ Nam, để đề phòng những rắc rối có thể xảy ra.
Anh đi xuống lầu để xem Tô Bắc thế nào.
Tô Bắc và anh cũng ở tại khách sạn này.
Nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, Cố Niên Thành bất giác mỉm cười.
Một năm không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cũng có thể tìm được người mà anh đã thương nhớ bao nhiêu lâu nay.
Chắc chắn khung cảnh đó sẽ đặc biệt cảm động và hết sức đặc sắc đây!
Anh khẽ cười rồi đi xuống dưới lầu.
Tô Bắc sau khi tỉnh dậy thì phát hiện Cố Niên Thành vẫn chưa quay về.
Cô cau mày định đi xuống lầu để tìm thứ gì đó để ăn.
Kết quả, khi cô vừa mặc xong quần áo thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Noãn Noãn, em đang ở trong đó sao? Anh đưa hai mẹ con xuống lầu ăn cơm nhé!” Cố Niên Thành đứng ở bên người cách cửa nói với vào bên trong phòng.
Tô Bắc nghĩ ngợi.
“Vâng!” Cô chỉ nói ra một từ duy nhất sau đó thì không nói thêm gì nữa.
Trong thời gian này Tô Bắc thật sự không hề muốn nói chuyện với Cố Niên Thành.
Tô Bắc bế Cố Tử Tô trên tay, mở cánh cửa, sau đó ba người họ cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.
Khi ba người họ vừa rời khỏi khách sạn thì đồng thời Lộ Nam đưa Tô Hàn và Tô Lẫm cũng đi xuống dưới lầu.
Lộ Nam nắm tay hai đứa con trai yêu quý của mình.
“Trước tiên ba sẽ đưa hai con đi ăn cơm, ăn cơm xong chúng ta sẽ quay về phòng chơi một lát vì buổi chiều ba có công việc cần phải giải quyết, sau đó khi ba xong việc thì chúng ta sẽ đi ra ngoài tìm kiếm một chút, không chừng chúng ta lại có thể thu hoạch được một chút thông tin gì đó, còn nữa chú Vân Phàm đã điều động người đi tìm kiếm mẹ các con ở thành phố New York này rồi đó!” Lộ Nam thấp giọng nói.
Hiện tại anh chỉ có thể ôm hi vọng và không ngừng tiếp tục tìm kiếm mà thôi.
Anh hi vọng rằng trong vô thức Tô Bắc sẽ bất chợt xuất hiện ngay trước mắt anh.
Lộ Nam đưa hai đứa trẻ đi đến đại sảnh, Tô Noãn lúc này mới bước ra từ sau chậu cây được đặt trong đại sảnh.
Ông G có nói là không thể để cho Lộ Nam có thể nhìn thấy cô ta vào lúc này, nên khi nãy suýt nữa thì đã bị lộ ra.
Cô ta đưa tay vỗ nhẹ phần ngực của mình, sau đó đã thì đi chuẩn bị cho kế hoạch phóng vấn của mình.
Lộ Nam ăn xong cơm. Sau đó khi anh nhìn thấy hai đứa trẻ đã ngủ thiếp đi thì anh mới bước ra khỏi căn phòng.
Vân Phàm đã đứng ở trước cửa tòa nhà để đợi anh, buổi chiều hôm nay anh sẽ đã hẹn là sẽ cùng với người của Tower Love bàn bạc hợp đồng tại một căn phòng riêng biệt của khách sạn.
Khi Lộ Nam và Vân Phàm đến đó thì người phụ trách của hạng mục đã ngồi đó và đợi hai người họ.
Đối phương là một người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp tên là Selina.
Nhìn Selina, Lộ Nam liền chìm đắm vào trong những ký ức của mình.
Một năm trước, Ngọc Lâm đã vứt bỏ tính mạng của mình để có thể cứu anh.
Anh thừa nhận khi trước anh đã rất ghét cô ta.
Nhưng, anh lại không ngờ đến người phụ nữ như vậy lại vì anh mà chết.
Khoảnh khắc đó, anh mới nhận ra được tình yêu của cô ta dành cho anh.
Trong lòng anh ngoài cảm giác có lỗi và buồn bã thì cũng không thể làm điều gì khác.
Vì anh không thể cho cô ta tình yêu mà cô ta mong muốn.
Nhưng, cô ta lại vì bản thân anh mà chết nên trong lòng Lộ Nam chỉ toàn là sự khiển trách vô cùng sâu đậm.
Selina mở lời gọi tên Lộ Nam, kết quả Lộ Nam cũng không hề có bất cứ phản ứng gì.
Cô nhún vai, bất lực xòe hai bàn tay sang hai bên, nhìn về phía Vân Phàm.
Vân Phàm gượng gạo cười.
“Thật ngại quá!” Vân Phàm nói một câu với đối phương.
Tiếp ngay sau đó anh liền cố gắng kéo Lộ Nam đang chìm trong những suy nghĩ ra đến thực tại.
“Giám đốc, cô Selina đang gọi anh đó!” Vân Phàm nói nhỏ vào bên tai của Lộ Nam.
Lộ Nam bất chợt bừng tỉnh.
Anh nhìn Selina với ánh mắt xin lỗi.
“Cô Selina, thực sự xin lỗi, khi nãy tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến một chút chuyện mà thôi, chứ không hề có ý gì khác, hi vọng cô Selina có thể bỏ qua cho tôi!” Trạng thái của Lộ Nam lúc này tràn đầy dáng vẻ xin lỗi.
Selina mỉm cười nhìn Lộ Nam.
“Chuyện nhỏ thôi mà, đương nhiên là tôi sẽ không quá để ý về nó đâu, chỉ có điều là tôi có chút tò mò không biết anh Lộ đây đang nghĩ về điều gì?” Selina cong môi cười khẽ.
Lộ Nam hít một hơi thật sâu.
“Tôi có một người bạn cũng ngang tầm tuổi của cô, tên tiếng trung của cô ấy là Ngọc Lâm, tên của cô và cô ấy có âm đọc khá tương xứng, nên đột nhiên tôi nghĩ đến cô ấy thôi!” Lộ Nam nói.
(Ngọc Lâm trong tiếng trung có phiên âm là selin)
Selina giống như đang suy nghĩ điều gì đó, khẽ gật đầu.
“Hóa ra là như vậy, vậy có lẽ người bạn đó đối với anh mà nói nhất định là rất quan trọng đúng không?” Selina nói.
Lộ Nam lắc đầu.
“Đừng nói đến vấn đề quan trọng hay không quan trọng chỉ là trong ký ức của tôi cô ấy có một ấn tượng rất sâu sắc!” Lộ Nam nói một cách ngắn gọn.
“Tên của tôi và cô ấy giống nhau như vậy, có lẽ là rất có duyên đó, nếu có cơ hội hi vọng anh Lộ đây có thể giới thiệu cô ấy cho tôi được không?” Selina cười nói.
Sắc mặt của Lộ Nam dần dần trở lên khó coi.
“Cô ấy đã chết rồi!” Lộ Nam nói.
Selina sau khi nghe xong câu nó của Lộ Nam thì cảm thấy rất có lỗi.
“Anh Lộ, thật xin lỗi anh, là do tôi không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy, sorry, sorry!” Selina lắc đầu, nói câu xin lỗi.
Lộ Nam với gương mặt không có bất cứ biểu cảm nào khẽ lắc đầu.
“Không sao đâu, đều là những chuyện đã qua rồi mà!” Anh vừa dứt câu thì ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ trợ lý đứng bên cạnh Selina.
Anh nhìn người phụ nữ mang cái bụng bầu dường như đang sắp sinh đến nơi rồi vậy thì liền cau mày nói.
“Selina, tôi nhìn trợ lý của cô, giống như......là sắp phải xin nghỉ phép rồi đó, cô đã tìm được trợ lý mới chưa? Dẫu sao, hạng mục này của chúng ta, cần phải tiến hành trong một thời gian rất dài vậy nên tôi nghĩ cô trợ lý này sẽ không thể đảm đương được hết đâu!” Lộ Nam nghiêm túc nói.
Selina cười một tiếng.
“Anh Lộ đây đúng là luôn nghĩ mọi chuyện thật là thấu đáo, cũng không giấu gì anh, vấn đề mà anh nghĩ tới, chúng tôi cũng sớm có chuẩn bị rồi, hiện tại, chúng tôi đang tuyển dụng thêm cho vị trí trợ lý, anh hãy tin tưởng rằng ngày mai anh nhất định sẽ gặp được người trợ lí mới thôi. Còn bây giờ chúng ta nên bắt đầu bàn luận về hợp đồng thôi!” Selina nói.
Lộ Nam khẽ gật đầu, sau đó thì cuộc nói chuyện của họ mới bắt đầu đi vào mục đích chính.
Họ bàn luận về hợp đồng mất cả một buổi chiều.
Sau khi đã bàn luận xong, Selina có mời anh đi uống cũng cô một li rượu nhưng Lộ Nam đã lắc đầu từ chối.
Selina ngạc nhiên vô cùng.
“Sao vậy? Anh Lộ đây không thích người như tôi sao?” Selina cười nói.
Lộ Nam lịch sự cười lại.
“Không có, cô Selina đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi đã có vợ và hai đứa con của tôi thì cũng đang ở trong khách sạn này đợi tôi về chơi với chúng!” Lộ Nam nói.
Selina thoải mái nói.
“Tôi hiểu rồi, vậy thì tạm biệt nhé, ngày mai gặp!” Nói xong, cô liền bước những bước chân yểu điệu rời đi.
Lộ Nam lắc lắc đầu sau đó thì quay người đi về lại căn phòng của mình.
Cố Niên Thành sợ rằng Tô Bắc sẽ chạm mặt vối Lộ Nam.
Nên anh đã đưa Tô Bắc đi chơi hết cả một buổi chiều, đến buổi tối anh dặn Lâm Phong đi thăm dò một chút đại sảnh của khách sạn, sau khi đã chắc chắn rằng Lộ Nam sẽ không xuất hiện vào thời gian này anh mới đưa Tô Bắc quay về khách sạn.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lộ Nam có hẹn Selina ra gặp mặt để bàn bạc một số chuyện.
Và anh dự định buổi chiều sẽ đưa hai đứa con trai của mình ra ngoài đi dạo một chút.
Buổi sáng họ đã dậy từ rất sớm và đi xuống lầu để ăn sáng.
Sau khi họ ăn sáng xong thì đi hướng về phía thang máy.
Đồng thời vào khoảng thời gian đó, một chiếc thang máy khác cũng đang đi xuống.
Tô Bắc với đi mắt buồn rầu nhìn về phía Cố Niên Thành.
“Không phải anh nói là có việc sao? Tại sao anh lại luôn có thời gian để đi cùng với em vậy, nếu ở New York anh không còn công việc gì nữa thì chúng ta hãy bay luôn về nước thôi, nếu anh không muốn đưa em đi về nước, thì anh hãy nói thẳng ra đi, không cần phải dây dưa như vậy nữa!” Tô Bắc không khách khí nói.
Cô vốn dĩ là không muốn nói chuyện với Cố Niên Thành.
Nhưng, anh ngoài nghe một cuộc điện thoại rồi rời đi vào ngày hôm qua thì thời gian còn lại của anh hoàn toàn là ở bên cạnh hai mẹ con cô.
Cô thực sự không hiểu, không phải anh ấy nói là có chuyện cần giải quyết hay sao? Tại sao lại vẫn có nhiều thời gian rảnh như vậy?
Anh cứ dây dưa như vậy có thể chỉ là không muốn đưa cô về nước mà thôi.
Tóm lại, hiện tại Tô Bắc đang cảm thấy rất rầu rĩ.
Cố Niên Thành nhìn Tô Bắc, không biết phải giải thích thế nào.
“Noãn Noãn. Em đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, vì nó hoàn toàn không giống những gì em đang suy nghĩ đâu, hôm nay anh sẽ để Lâm Phong ở lại bên cạnh em, để em ở đây một mình như vậy anh thật sự cảm thấy không yên tâm một chút nào. Anh ra ngoài xử lý một chút công việc, sau khi xong việc ngày mai hoặc muộn nhất là ngày hôm sau chúng ta nhất định sẽ đi về nước. Vậy được chưa nào!” Cố Niên Thành nói.
Lời của anh vừa dứt thì sắc mặt của Tô Bắc mới dần dần trở lên tốt hơn.
Cánh cửa thang máy của họ vừa được mở ra thì chiếc thang máy bên cạnh cũng đồng thời đóng lại và đi lên.
Thời gian chỉ suýt soát 1 giây đó họ lại bỏ lỡ nhau.
Chiếc thang máy đưa Lộ Nam cùng Tô Hàn và Tô Lẫm chầm chậm đi lên.
Cố Niên Thành vốn dĩ muốn dùng bữa sáng ngay tại khách sạn nhưng nghe thấy Lâm phong nói rằng Lộ Nam sẽ đi xuống lầu để đi bàn bạc chuyện hợp đồng.
Cố Niên Thành chỉ còn cách dắt theo Tô Bắc và bế đứa bé trên tay đi ra bên ngoài để ăn sáng.
Tô Bắc cảm thấy có chút không thoải mái vì chỉ ăn mỗi bữa sáng thôi mà đâu cần phải đi ra bên ngoài như vậy.
Nhưng, Cố Niên Thành nói rằng anh biết có một quán bán đồ ăn sáng rất ngon, họ cũng không ở thành phố New York này không quá lâu nên muốn đi đến đó ăn thử xem thế nào.
Tô Bắc nghĩ đến việc sắp được về nước thì cũng không muốn cãi vã với anh nữa nên đã đồng ý.
Sau khi Lộ Nam xuống dưới lầu thì đã đi cùng Vân Phàn đến căn phòng riêng biệt của khách sạn.
Họ đến đó ngồi đợi khoảng mấy phút thì Selina cũng mới thong dong đến muộn phía sau.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!