Lộ Nam nhìn ba người họ đang chơi đùa vui như vậy thì vội vàng đi đến trước mặt.
“Bắc Bắc……” Anh vừa mở miệng gọi thì hai vai của Tô Noãn bất chợt giật nảy lên.
Tô Hàn lập tức đứng trước mặt Tô Noãn.
“Ba à, ba nên nhỏ tiếng một chút thôi, đừng làm cho mẹ giật mình, những chuyện trước kia mẹ đã không còn nhớ nữa rồi nên chúng ta phải chăm sóc cho mẹ thật tốt mới phải!” Dáng vẻ của Tô Hàn giống như một ông cụ non đưa ra lời chỉ dạy.
Tô Hàn với gương mặt ngập tràn niềm vui kéo lấy tay của Tô Noãn.
Lộ Nam cảm thấy lòng mình cuối cùng cũng đã cảm thấy mãn nguyện.
Có thể nhìn thấy Tô Bắc, ngắm nhìn hai đứa con trai vui vẻ, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của anh rồi.
Cảm giác kỳ lạ ở trong lòng anh sẽ cố gắng dồn nén.
“Được rồi, các con cũng đã chơi với mẹ được một lúc rồi nên giờ ba sẽ đưa ba mẹ con đi ăn nhé, ăn xong thì thuận tiện ba cũng muốn cùng mẹ con nói chuyện thêm một số chuyện nữa, được không nào?” Lộ Nam thăm dò hai đứa trẻ.
Tô Hàn và Tô Lẫm ngoan ngoãn gật đầu.
“Ba, thực ra chỉ cần mẹ đồng ý thì chúng con đều sẽ không có ý kiến gì đâu ạ!” Tô Hàn cười nói.
Dáng vẻ của của hai đứa con trai luôn nghe theo lời mẹ này khiến Lộ Nam cảm thấy có chút bất lực.
Anh cười.
“Vậy được thôi, chúng ta sẽ nghe theo lời mẹ nhé!” Lộ Nam nói xong thì đưa mắt nhìn về phía Tô Noãn và mỉm cười.
“Bắc Bắc, bây giờ chúng ta đi ăn nhé! Sau khi ăn xong anh cũng có chuyện cần nói với em, có được không?” Lộ Nam nói.
Tô Noãn khẽ gật đầu.
“Được thôi, cũng không giấu gì anh thực ra sau khi em nhìn thấy hai đứa trẻ trong lòng em dường như có một thứ cảm giác cứ muốn níu giữ em lại để có thể sát gần hai đứa trẻ này hơn, em đều có thể cảm nhận được bản thân mình dường như rất thân thuộc với chúng, nên lúc này em thật sự cảm thấy thích hai đứa trẻ này, chúng ta mau đi ăn thôi, ăn xong thì em cũng có chuyện muốn nói với anh!” Tô Noãn nói.
Lộ Nam khẽ gật đầu.
Ban người họ đi xuống lầu, sau đó đi đến một nhà hàng theo phong cách trung hoa để ăn bữa trưa.
Lộ Nam nói với Tô Hàn và Tô Lẫm một câu, mặc dù chúng có vẻ không muốn đồng ý vì cảm thấy không nỡ rời xa mẹ.
Nhưng, chúng vẫn rất ngoan ngoãn đi lên trên lầu.
Lộ Nam tìm một nơi yên tĩnh và nho nhã, rồi sau đó thì hai người cùng nhau ngồi xuống.
“Bắc Bắc, không phải em có chuyện muốn nói với anh sao? Là chuyện gì vậy?” Lộ Nam nói.
Tô Noãn cười.
“Hay là anh nói trước đi, không phải anh cũng nói là có chuyện cần nói với em à?” Tô Noãn cười nói.
Lộ Nam nghĩ ngợi.
“Là thế này, Bắc Bắc, lúc nãy em cũng đã gặp mặt hai đứa trẻ rồi, anh nghĩ những tình cảm níu giữ đó giữa em và chúng không phải dùng một hai câu thì có thể nói được rõ ràng, có thể là anh sẽ phải bay về nước nên anh cũng hi vọng em cũng có thể đi cùng anh, cứ coi như là hiện tại em chưa thể chấp nhận anh nhưng em cũng có thể ở ở cạnh hai đứa trẻ mà, anh biết suy nghĩ này của anh có thể sẽ gây khó khăn cho em vì dẫu sao em cũng đã quen với cuộc sống ở nơi này, hơn nữa công việc thì cũng vừa mới tìm được, nhưng anh vẫn muốn nói ra để em có thể suy nghĩ kỹ một chút, hai đứa trẻ không có em ở bên cạnh đều cảm thấy rất buồn và khi chúng không nhìn thấy em nữa thì chúng cũng sẽ bị tổn thương rất lớn đó em à!” Lộ Nam dịu dàng nói.
Sắc mặt của Tô Noãn ảm đạm vô cùng.
Nhưng, không ai biết được rằng trong lòng cô ta đã trở lên vô cùng kích động rồi.
Từ khi cô ta quen biết Lộ Nam thì cũng đã hơn hai năm rồi.
Thời giam hai năm này, cô ta luôn không ngừng hi vọng cả ngày lẫn đêm rằng Lộ Nam sẽ thổ lộ với cô ta.
Hiện tại, bản thân cô ta đang gắn với thân phận của Tô Bắc để ngồi trước mặt anh, nghe anh nói rằng anh cần cô ta, không có cô ta anh sẽ cảm thấy rất đau lòng.
Cô ta thật sự sắp không thể khống chế được những cảm xúc thật sự của mình nữa rồi.
Tô Noãn cúi đầu, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Lộ Nam, em nghĩ việc này em có thể suy nghĩ một chút!” Tô Noãn thấp giọng nói.
Lộ Nam bất chợt đứng thẳng dậy, anh vui mừng nhìn Tô Noãn.
“Bắc Bắc, em thật sự sẽ suy nghĩ sao? Anh thật sự là rất vui đó!” Lộ Nam kích động đến nỗi nói năng lộn xộn cả đi.
“Vậy Bắc Bắc, khi nào thì chúng ta có thể rời đi, anh vui khi em có thể bay cùng ba ba con anh về nước, như vậy thì ban người trong gia đình chúng ta sau này sẽ không phải xa cách nhau nữa rồi!” Dáng vẻ của Lộ Nam lúc này có thể bộc lộ rằng anh đang vui đến thế nào.
Tô Noãn cong lên đôi môi.
“Lộ Nam, thực ra, thời gian một năm em mất đi ký ức này luôn muốn biết người cứu em là ai, vì chỉ có như vậy thì em mới có thể hỏi anh ấy về gia đình của mình đang ở đâu, hiện tại thật không dễ dàng gì mà anh có thể tìm được em nên em cũng muốn trở về nơi mà em đã sống trước đây để xem thế nào, nói không chừng còn có thể nhớ ra được những chuyện của trước kia, hơn nữa, em cũng không đành lòng về hai đứa nhỏ và em cũng cảm thấy rất có lỗi với anh vì em đã quên đi những chuyện trước kia, có thể em sẽ chầm chậm nhớ lại được cảm giác đối với anh, còn em của hiện tại thì vẫn còn vấn đề cần phải suy nghĩ đó là về công việc của em, em cũng vừa mới được ứng tuyển sau đó lại xin nghỉ việc thì em cảm thấy sẽ không thuận lợi cho những công việc sau này và cũng cả là công việc của chị Selina, cho nên, em vẫn cần phải nghĩ kỹ một chút thì hơn!” Tô Noãn giải thích lại một cách thật rõ ràng cho Lộ Nam nghe.
Lộ Nam khẽ gật đầu.
“Bắc Bắc, suy nghĩ của em anh đều đã hiểu rồi, nhưng điều anh muốn nói với em đó là anh có thể giúp em giải quyết những vấn đề này, nếu giải quyết được nó cho em thì em có thể đi cùng với ba ba còn anh bay về nước không?” Lộ Nam hỏi.
Tô Noãn nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Nếu vấn đề này có thể được giải quyết một cách ổn thỏa thì đương nhiên là sẽ không có vấn đề gì nữa rồi, em cũng không nỡ để cho hai đứa trẻ buồn, như em đã nói với anh là mặc dù em đã quên đi rất nhiều thứ nhưng sợi dây tình cảm của người mẹ và những người con luôn tồn tại như vậy, những người bình thường không thể nào có thể giải thích được!” Tô Noãn kích động nói.
Lộ Nam kiềm nén lại sự kích động của mình.
“Được, chuyện này anh sẽ đi giải quyết ngay đây, nội đến ngày mai, chúng ta có thể đi khỏi New York rồi!” Lộ Nam vui mừng nói.
Tô Noãn nhìn Lộ Nam.
“Nhanh như vậy sao?” Cô nói.
Lộ Nam gật đầu.
“Thực ra, điều trọng tâm của chuyện này cũng chỉ là một lời đồng ý của em thôi, anh có thể đưa em đi bất cứ lúc nào, còn những vấn đề ở đây em cũng không cần quan tâm nữa, đợt hợp tác giữa anh và Tower Love lần này anh có thể đề nghị được trao đổi nhân viên để có thể đi tìm hiểu sản phẩm của hai bên, đợt hợp tác này cũng có thời hạn là ba năm nên anh nghĩ nếu anh đề nghị em đến công ty của anh làm việc thì người ở trong công ty cũng không thể không đồng ý!” Lộ Nam cười nói.
Tô Noãn khẽ gật đầu. Hóa ra là như vậy sao!
“Vậy được thôi, chuyện lần này làm phiền đến anh rồi, sau khi em về nước em sẽ cố gắng làm việc để cảm ơn anh vậy!” Tô Noãn nghiêm túc nói.
Nhất cử nhất động của cô ta đều được bộc lộ một cách đúng mực.
Lộ Nam ngoài cảm giác không đúng lắm thì những phương diện khác của cô ta anh đều cảm thấy ổn vô cùng.
Dẫu sao cũng đã tìm được Bắc Bắc rồi.
Lộ Nam căn dặn lại nhiệm vụ cần phải làm cho Vân Phàm là hãy đi đàm phán với người ở bên Tower love về việc trao đổi nhân viên để có thể tìm hiều nhãn hiệu hai bên một cách thống nhất và đề nghị họ hãy giải quyết một cách nhanh nhất.
Sau đó anh đã thông báo cho Tô Hàn và Tô Lẫm nghe về chuyện này.
Tô Noãn nói với Lộ Nam, nếu hai ngày này cần phải bay về nước thì cô cũng cần phải trở về nhà để thu dọn đồ đạc.
Lộ Nam đưa cô ta về nhà.
Khi anh nhìn thấy nơi ở của Tô Noãn thì lại không thể dồn nén mà cảm thấy buồn bã.
Nơi ở của Tô Noãn thật sự rất đơn sơ.
Cô ta nói với Lộ Nam rằng cô không có quá nhiều tiền nên có thể thuê được căn nhà thế này thì cũng đã tốt quá rồi.
Lời của cô ta khiến Lộ Nam cảm thấy rất buồn.
Sau khi anh đưa Tô Noãn về đền nhà, anh ngồi ở đó một chút sau đó thì cũng quay về lại khách sạn.
Anh đứng tại đại sảnh của khách sạn để chờ thang máy.
Thang máy vừa xuống đến nơi thì anh liền nhìn thấy Cố Niên Thành đang bế một đứa bé, Tô Bắc thì đang đi phía sau, vẻ mặt của họ đang vô cùng vội vã, họ chạy ra ngoài suýt nữa đi đụng phải người Lộ Nam.
Lộ Nam cau mày, có chuyện gì mà giống như cháy nhà đến nơi vậy.
Chỉ có điều, khi anh liếc nhìn đứa trẻ con trong chốc lát thì hình như gương mặt của nó đang rất đỏ.
Có lẽ là đứa trẻ đã bị ốm rồi, nếu không thì hai người đó cũng không vội vã đến như vậy.
Lộ Nam nghĩ một lát bất giác lắc đầu.
Sau đó anh quay người đi lên lầu.
Phía bên ngoài khách sạn Lâm Phong nhanh nhẹn lái một chiếc xe đi đến, Tô Bắc và Cố Niên Thành lập tức bước lên xe.
Tô Bắc nhìn Cố Tử Tô được Cố Niên Thành bế trên tay, gương mặt của cô sốt ruột đến nỗi sắp khóc vậy.
Cô ngủ được một lúc thì tỉnh dậy sau đó thì đi tắm một lúc,
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm và sấy khô mái tóc thì phát hiện Cố Tử Tô vẫn đang ngủ.
Thực ra trẻ con ngủ nhiều thì cũng là điều bình thường thôi.
Nhưng Cố Tử Tô hôm nay đã ngủ quá lâu nên đã không còn giống như bình thường nữa rồi.
Tô Bắc cảm thấy có gì không đúng lắm nên đã vội vàng đi đến để sờ cơ thể của đứa bé, quả nhiên là thân người của đứa bé đã nóng bỏng đến nỗi khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Tô Bắc nhất thời trở lên ngốc nghếch, cô vội vàng đi gọi Cố Niên Thành, sau đó thì hai người họ hoảng loãn đưa đứa bé đến bệnh viện.
Thực ra, sức khỏe của Cố Tử Tô vốn dĩ đã rất yếu vì khi Tô Bắc mang thai, sức khỏe của cô đã có chuyển biến vô cùng xấu nhưng cô vẫn muốn giữ lại đứa bé nên cũng đã ảnh hưởng ít nhiều đến đứa bé.
Tô Bắc ngồi trên xe nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng của Cố Tử Tô, cô không thể kiềm nén mà muốn khóc.
Thật không dễ dàng để đến bệnh viện, sau khi được đưa vào trong phòng bệnh thì cô với tâm trạng nôn nóng đợi chờ bác sĩ kiểm tra cho cô bé.
Sau khi bác sĩ khám xong thì đã cắm ống chuyền nước cho cô bé.
Bác sĩ nhìn Tô Bắc và Cố Niên Thành với ánh mắt không còn sự khách khí nào nữa.
“Anh chị làm ba mẹ kiểu gì vậy, đứa bé đã sốt cao đến như vậy rồi thì mới đưa đến bệnh viện, nếu đến muộn một chút nữa thì đứa trẻ sẽ bị viêm phổi đến nơi rồi đấy!” Bác sĩ trách mắng.
Nói xong thì bác sĩ cũng căn dặn họ thêm một số vấn đề nữa thì mới lắc đầu và đi ra khỏi phòng.
Bác sĩ vừa đi thì cả thân người của Tô Bắc đều trở lên mềm nhũn.
Cô ngã nhào vào trong lòng của Cố Niên Thành mà khóc nức nở.
Cố Niên Thành an ủi cô.
“Đừng khóc nữa mà Noãn Noãn, việc này cũng không thể trách em được, sức khỏe của Tử Tô vốn dĩ đã không được tốt, hôm nay em không chú ý đến con bé thì cũng không thể trách em được, em đừng tự trách mình nữa, chúng ta còn phải chăm sóc cho Tử Tô nữa mà nên em không thể để cho bản thân mình bị bệnh đâu, nghe lời anh đừng buồn nữa nhé!” Cố Niên Thành nói.
Anh an ủi cô một lúc thì tâm trạng của Tô Bắc đã tốt hơn phần nào.
Cố Tử Tô cứ sốt cao như vậy đến tận nửa đêm thì mới dần hạ sốt đi.
Tô Bắc ngồi bên cạnh giường bệnh rồi cũng gục đầu xuống mà ngủ thiếp đi.
Cố Niên Thành đi ra ngoài để hít thở một chút, đến khi anh quay lại thì nhìn thấy khung cảnh ngày.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!