Tô Bắc đi ra khỏi công ty này, gọi điện thoại cho Cố Niên Thành.
Cố Niên Thành tưởng rằng Tô Bắc gọi điện cho anh là để nói cô đã tìm được việc, bây giờ phải ăn mừng một chút.
Nhưng không ngờ, anh vừa nhận được thoại đã nghe thấy giọng nói tức giận của Tô Bắc.
“Cố Niên Thành, có phải anh thực sự rất muốn kiểm soát em không? Em đã nói rồi, công việc của em, trừ khi em cầu xin anh, còn không anh đừng nhúng tay vào. Nhưng anh hoàn toàn coi lời nói của em như gió thổi bên tai. Em đã nói rồi, anh lại không nghe, nhất định phải nhúng tay vào mới chịu được. Em biết anh là có ý tốt, muốn em không phải khổ cực đi tìm công việc, nhưng mà anh biết không? Đôi khi, lòng tốt làm chuyện xấu cũng khiến người khác rất chán ghét!” Tô Bắc tức giận nói.
Cố Niên Thành hoàn toàn sững sờ.
Trong khi hai người đang gọi điện thoại, ông chủ vừa mới tuyển dụng Tô Bắc cảm thấy có gì đó không ổn. Ông ta nhanh chóng gọi điện cho Cố Niên Thành, muốn giải thích tình hình, nhưng ai biết được điện thoại của đối phương đang trong cuộc gọi.
Ông ta toát mồ hôi trán, lần này thực sự xong rồi. Không những không giúp đỡ được gì, có khi còn gây rắc rối cho người ta!
Cố Niên Thành nghe những lời nói của Tô Bắc, anh ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Anh muốn giải thích với Tô Bắc, nhưng anh không biết phải mở lời như thế nào.
Bởi vì, sự thật đúng như những gì Tô Bắc nói.
Anh sợ mất đi Tô Bắc, vì vậy đã phái người luôn theo dõi Tô Bắc.
Nhưng mà, hành động này của anh đã khiến Tô Bắc rất phản cảm và chán ghét.
“Noãn Noãn, anh không cố ý...em hiểu mà, anh xin lỗi, em...công việc sau này của em, anh sẽ không nhúng tay vào nữa. Lần này anh đã sai rồi!” Cố Niên Thành suy nghĩ một lúc lâu mới nói ra mấy câu. Giọng nói của anh dường như rất nhẹ, như thể không có chút sức lực nào.
Sự phẫn nộ của Tô Bắc cũng giảm đi đôi chút.
Thực ra, cô cũng biết mình không thể hoàn toàn trách Cố Niên Thành.
Suy chi cùng cũng là vì cô không đủ năng lực. Nếu không phải là cô không thể tìm được việc, Cố Niên Thành thương cô, anh ấy cũng sẽ không ra tay.
Nhưng mà, cô lại tức giận với anh, tâm trạng của anh nghe có vẻ rất thất vọng.
Tô Bắc bất lực và uất ức.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Cố Niên Thành, anh cũng đừng buồn nữa. Những lời vừa nãy của em đã quá kích động. Em biết, anh là vì thương em, không muốn em chịu khổ. Nhưng, một số chuyện em muốn tự mình đi trải nghiệm, và nó hoàn toàn khác với cô hội được người khác cho, anh có hiểu không?” Tô Bắc nói.
“Anh hiểu! Noãn Noãn, sau này anh sẽ không như thế nữa!” Cố Niên Thành buồn bã nói.
Tô Bắc nghe thấy thái độ của Cố Niên Thành, đột nhiên không biết phải nói gì.
“Quên đi, em cũng không nên trách anh. Là do em không có khả năng, nhưng mà em vẫn muốn tự mình đi tìm việc làm. Cứ như vậy đi, em cúp máy trước đây, anh làm việc đi!” Tô Bắc nói xong, nhanh chóng cúp máy.
Cô đút điện thoại vào trong túi, dựa vào bức tường bên cạnh và thở dài.
Cô nhìn ánh mặt trời nóng bỏng, trong lòng khinh miệt bản thân, không biết điều.
Nếu không phải cậy thế Cố Niên Thành đối xử với cô tốt như vậy, cô dám nói chuyện không chút kiêng nể nào với Cố Niên Thành không?
Có biết bao nhiêu người phải tôn trọng cung kính Cố Niên Thành. Nhưng mà, anh lại để cho cô tùy ý lên mặt với anh.
Còn không phải là bởi vì anh thích cô sao.
Nghĩ đến đây, Tô Bắc lại tự trách và buồn bã.
Tình yêu, cô cảm thấy rằng mình không thể nào cho Cố Niên Thành được.
Nhưng mà, anh ấy giúp cô như vậy sẽ chỉ khiến cô cảm thấy tội lỗi hơn.
Cô đứng đó suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu dữ dội.
Bây giờ không phải là lúc để cô oán trách mình, cô phải lấy lại tinh thần và đi tìm việc làm.
Bây giờ là công ty cuối cùng của buổi sáng hôm nay. Nếu cô không nhanh chóng, lát nữa công ty sẽ nghỉ làm rồi.
Tô Bắc lắc đầu, vừa đi vừa xem thông tin của công ty cuối cùng, đi về phía công ty của hộ.
Công ty cuối cùng tên là Tinh Thần.
Công ty của họ chủ yếu sản xuất gia công đồ dùng trong nhà, và trang trí nội thất, những thứ được làm ra vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, vì vậy được đặt tên là Tinh Thần.
Trước đây, công ty họ chỉ là một cửa hàng nội thất nhỏ, sau đó mới phát triển quy mô lớn như bây giờ. Ở thành phố Nam Hy, bây giờ cũng có chút tiếng tăm.
Nghĩ đến đây, Tô Bắc cất tờ báo, đi về phía trước.
Cô liều mình thử trước, ngộ nhỡ cô có thể thì sao!
Khi Tô Bắc đến trước của Tinh Thần, cô có chút do dự.
Cô nghĩ, nếu lần này mình đi vào vẫn sẽ giống như buổi phỏng vấn buổi sáng, cuối cùng bị loại.
Cô cảm thấy buổi chiều cô phải nhìn lại bản thân, chứ không phải cố chấp để tiếp tục bị loại, làm sụp đổ sự tự tin.
Nghĩ đến đây, cô hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí và đi vào bên trong.
Sau khi hỏi rõ nơi phỏng vấn nằm ở tầng năm, Tô Bắc nhanh chóng đi lên.
Nhưng khi cô vừa bước vào thang máy, cô nhặt được chiếc ví nam trong đó.
Sờ vào cảm thấy khá dày, bên trong chắc là có không ít tiền mặt.
Hơn nữa, bên cạnh chiếc ví có thể nhìn thấy mấy tấm thẻ ngân hàng ở bên trong.
Tô Bắc cau mày, không nghĩ ngợi gì, mở cửa thang máy và đi thẳng đến quầy lễ tân.
Cô đưa chiếc ví mình nhặt được cho lễ tân, kêu lễ tân giúp đỡ tìm chủ nhân rồi cô mới chạy đi phỏng vấn.
Nhưng khi cô vừa bước vào thang máy vừa nãy mới phát hiện cái thang máy này bị hỏng, có thể mở ra nhưng không thể đi lên.
Tô Bắc thở dài bất lực, mở cửa thang máy đi ra ngoài và đổi thang máy khác.
Khi cô đi đến tầng năm, nhìn thấy chỉ có hai người ở trước mặt, Tô Bắc sững sờ, lẽ nào cô đã để mất quá nhiều thời gian, bây giờ chỉ còn lại hai người mà thôi.
Tô Bắc có chút tò mò, cô đi lên trước và hỏi. Lúc này cô mới biết cuộc phỏng vấn của công ty này không giống với những công ty khác.
Yêu cầu rất cao đối với học lực và kinh nghiệm. Nếu hỏi một chút mà không được thì sẽ bị loại ngay lập tực, tốc độ phỏng vấn vô cùng nhanh chóng.
Tô Bắc ngây người, không phải chứ, còn có kiểu phỏng vấn như vậy sao.
Lẽ nào không xem những năng lực khác của người phỏng vấn hay sao!
Tô Bắc nghe hai người nói chuyện, cô bất chợt cau mày.
Hai người đứng thảo luận phía trước dường như không có sự tin và can đảm vào bản thân.
Cánh cửa phòng phỏng vấn được mở ra, một chàng trai trẻ bước ra ngoài, vẻ mặt anh ta đầy thất vọng.
“Các người đừng phỏng vấn nữa, quá khó rồi, yêu cầu quá khắt khe. Tôi có đủ chuyên nghành, còn tốt nghiệp ở Nam Đại, bọn họ đều coi thường tôi không đủ kinh nghiệm, thực sự không phải là nơi để mọi người đến. Về thôi về thôi!” Người đàn ông vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tô Bắc nhìn hai người trước mặt, vừa nghe thấy lời của đối phương, sắc mặt của họ cũng thất vọng theo.
Hai người họ thì thầm với nhau vài câu rồi rời đi theo người đàn ông vừa ra ngoài.
Tô Bắc đứng tại chỗ rất lâu, cuối cùng cô vẫn lấy hết can đảm đẩy cánh cửa phòng phỏng vấn, đi vào bên trong.
Cô muốn xem cuộc phỏng vấn này khó khăn như thế nào!
Chỉ là ngay khi Tô Bắc vừa bước vào, đã hoảng sợ bởi cảnh tượng bên trong.
Một người phụ nữ đứng đó mỉm cười.
“Xin chào, tôi là thư ký của tổng giám đốc Nhậm của Tinh Thần. Tôi tên là Tiểu Hà. Bây giờ sẽ do tôi phỏng vấn cô!” Tiểu Hà mỉm cười nói.
Tô Bắc bị nụ cười của cô ấy cảm hóa, cả người trở nên thoải mái hơn.
“Ừm, xin chào, tôi tên là Tô Noãn, là người đến xin phỏng vấn hôm nay!” Tô Bắc mỉm cười nói.
Tiểu Hà gật đầu.
“Được rồi, cô tốt nghiệp trường đại học nào, học chuyên ngành gì? Xin mời trả lời!” Tiểu Hà cười nói.
Cô ấy từ đầu đến cuối đều giữ một vẻ mặt, dường như ngoài vẻ mặt này ra cô ấy sẽ không thể hiện những cảm xúc khác.
Tô Bắc nhìn Tiểu Hà và nói.
“Tôi tốt nghiệp đại học điện ảnh Nam Hy, chuyên ngành của tôi là diễn xuất!” Tô Bắc nói.
Tiểu Hà mỉm cười và gật đầu.
“Được, tôi biết thông tin của cô rồi. Bây giờ chúng ta sẽ thực hiện bài kiểm tra tiếp theo, nhặt giấy ghi chú. Cô cũng biết, cô ứng tuyển vị trí trợ lý tổng giám đốc, bình thường cần có rất nhiều văn kiện và thông tin qua tay cô, cô phải nắm vững một kỹ năng, thu thập giấy ghi chú, phân tích thông tin, nếu cô có thể kiên trì nhặt chúng và đặt chúng vào vị trí thích hợp, nếu cô có thể kiên trì đến cuối cùng, có lẽ cô sẽ trở thành trợ lý mới của tổng giám đốc chúng tôi nhé!” Tiểu Hà nói xong, đẩy cánh cửa bên cạnh mình và để Tô Bắc đi vào trong.
Tô Bắc ngây người vài giây rồi nhanh chóng đi lên trước.
Ngay khi bước vào, cô sững người ngay lập tức.
Trên mặt sàn trong phòng đều là giấy ghi chú. Mỗi người được phân chia một đường, mọi người đều bận nhặt giấy ghi chú, phân tích thông tin và đặt chúng vào vị trí đúng.
Tô Bắc nhìn tất cả những thứ này, da đầu cô có chút tê dại.
Đống giấy ghi chú này có lẽ nhặt đến hai ngày hai đêm cũng không thể nhặt hết được!
Nhưng mà vì công việc, cô sẽ liều!
Nghĩ đến đây, Tô Bắc cúi đầu, bắt đầu nhặt giấy chi chú, làm theo những hướng dẫn được đưa ra.
Cô cúi người rồi đứng dậy, động tác này, cô lặp đi lặp lại vô số lần. Thời gian trôi qua từng phút, ngày càng có nhiều người bỏ cuộc.
Tô Bắc vẫn tiếp tục kiên trì.
Đến cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, Tô Bắc vẫn kiên trì.
Cô nhất định phải dựa vào năng lực của mình tìm được một công việc.
Cô sẽ không cho Lộ Nam có bất cứ cơ hội nào để chế nhạo cô.
Cô phải chứng minh rằng cô có thể làm được!
Tô Bắc không biết tại sao cô lại quan tâm đến cách nhìn của Lộ Nam như vậy, tại sao cô phải cố chấp chứng minh năng lực của mình.
Cô muốn dùng hành động để nói với Lộ Nam rằng không cần dựa vào Cố Niên Thành, cô cũng có thể làm được!
Đến cuối cùng, Tô Bắc có chút hoa mắt chóng mặt, nhưng cô vẫn kiên trì.
Đột nhiên, một tiếng chuông vang lên.
Tô Bắc nhìn thấy Tiểu Hà đẩy cửa bước vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!