Lộ Nam vừa đi, Tô Bắc đắc ý nhướn mày nhìn Vân Phàm.
Bộ dạng có chút khoa trương, nhưng lại khiến người khác không thể tức giận.
Vân Phàm cảm thấy, thế giới này thật điên rồ.
Anh mới không ở bên cạnh tổng giám đốc mấy ngày, mọi thứ dường như đều đã thay đổi.
Anh quay người lại nhìn dáng vẻ đắc ý của Tô Bắc.
“Được rồi, Tô Noãn, bây giờ tôi đã biết cô là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc rồi. Đi thôi, tôi đưa cô đi làm quen môi trường ở đây. Sau này, hãy đi theo tôi, chủ yếu là để cô tự học hỏi thêm các kỹ năng!” Vân Phàm nhanh chóng nói.
Tô Bắc mỉm cười nhìn Vân Phàm, đi lên phía trước.
“Được, trợ lý Vân. Tôi nhất định sẽ nỗ lực làm việc gấp đôi!” Tô Bắc nói.
Vân Phàm lắc đầu bất lực, quay người đi về phía văn phòng của mình.
Vân Phàm kêu người thêm một khu làm việc trong văn phòng của anh.
“Đúng rồi, sau này cô làm việc ở đây đi!” Vân Phàm nói với Tô Bắc.
Không biết tại sao, Tô Noãn trước mặt anh bây giờ khiến người khác không thể nào bài trừ. Anh không thể ghét người này như anh đã từng ghét Tô Noãn trước kia.
Chuyện trước đây, tổng giám đốc đã không truy cứu nữa, vậy anh cũng không phải suy nghĩ gì thêm. Anh coi người trước mặt là một người khác vậy!
Nghĩ đến đây, Vân Phàm cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tô Bắc nhìn khu vực làm việc của mình, đôi mắt lấp lánh.
“Cảm ơn trợ lý Vân, tôi biết anh chắc chắn không phải người ghi thù, sẽ không vì chuyện vừa nãy mà ghét tôi. Tôi rất thích khu vực làm việc của tôi, cảm ơn anh!” Tô Bắc mỉm cười nói và còn cúi người xuống. Cả người trông tràn đầy năng lượng tích cực.
Vân Phàm mỉm cười bất lực.
“Đừng tâng bac tôi, tâng bac tôi không có tác dụng đâu. Làm việc không tốt sẽ bị tổng giám đốc sa thải. Bây giờ anh ấy chỉ cho cô một cơ hội mà thôi, cô tự mình nắm bắt lấy đi. Tập đoàn Thịnh Thế chúng tôi, ba tháng đầu đều là thời gian thực tập. Nếu cô có thể thành công vượt qua thời gian thực tập, trở thành nhân viên chính thức, thì tôi mới có thể thay đổi cách nhìn với cô. Không những thế, cô còn có thể có được một không gian làm việc độc lập. Bây giờ cô làm việc chăm chỉ đi!” Vân Phàm nhìn dáng vẻ tích cực của Tô Bắc, dạy dỗ một hồi.
Bây giờ anh ấy nói những lời này, hy vọng cô có thể lắng nghe và ít đi đường vòng.
Nếu cô thực sự muốn ở lại đây, sẽ rất hữu ích sau khi được trở thành nhân viên chính thức.
Tô Noãn mỉm cười gật đầu.
“Cảm ơn anh, trợ lý Vân. Anh thực sự là một người tốt, tôi sẽ làm việc chăm chỉ!” Tô Bắc mỉm cười nói.
Vân Phàm lắc đầu.
“Đừng phát thẻ người tốt cho tôi, làm việc chăm chỉ mới là chuyện chính!” Vân Phàm nói xong, quay người lấy một tập tài liệu.
“Cô đi photo phần tài liệu này ra, mười một giờ có một cuộc họp, đến lúc ấy phải sẽ sử dụng đến chúng!” Vân Phàm nói.
Tô Bắc gật đầu, nhận tài liệu từ tay Vân Phàm và đi về phía phòng in.
Tô Bắc đi đến phòng in, vẫn không biết vận hành máy in.
Thứ lỗi cho cô, một năm mất trí nhớ cô không làm gì hết.
Tô Bắc đi quanh chiếc máy in, lại không dám động linh tinh.
Cô nhìn bên ngoài phòng in, mọi người đều đang bận rồi, ai cũng có việc để làm.
Tô Bắc suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra và tìm kiếm.
Cô cẩn thận xem các thao tác rồi mới bắt đầu in.
Sau khi bản sao đầu tiên được in ra, Tô Bắc vô cùng vui mừng.
Khi cô chuẩn bị tiếp tục, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.
Tô Bắc cau mày, cô nhanh chóng rút điện thoại ra.
Nhìn thấy Cố Niên Thành gọi điện đến, Tô Bắc cau mày.
Bây giờ anh gọi điện đến làm gì, lẽ nào anh không cần phải làm việc sao?
Tô Bắc có chút bực bội.
Cô nhìn phần tài liệu trước máy in, từ chối trả lời.
Kết quả là, vừa tắt được hai giây, cô còn chưa kịp đút điện thoại lại vào trong túi, điện thoại lại đổ chuông.
Tô Bắc có chút bất lực, cô đành phải nghe máy.
“Niên Thành, có chuyện gì không?” Tô Bắc cau mày.
Giọng nói của Cố Niên Thành có chút phẫn nộ.
“Noãn Noãn, em đồng ý với anh điều gì, không được dính líu tới Lộ Nam. Nhưng mà, bây giờ em lại đang làm cái gì thế?” Cố Niên Thành chất vấn.
Tô Bắc sững sờ.
“Anh biết em làm việc ở đâu?” Tô Bắc hỏi lại.
“Đúng, anh biết em làm việc ở tập đoàn Thịnh Thế. Không chỉ vậy, anh còn biết em là trợ lý của Lộ Nam, có đúng không?” Cố Niên Thành nói.
Sắc mặt của Tô Bắc lập tức trở nên lạnh lùng.
“Cố Niên Thành, anh hứa với em cái gì, chúng ta đã nói rồi, anh không được nhúng tay vào công việc của em càng không được điều tra em. Nhưng mà, những việc anh làm bây giờ đều đang làm cái gì, anh không những điều tra em, còn điều tra rõ ràng như vậy, anh thực hiện lời hứa của mình như thế này sao?” Tô Bắc tức giận hỏi.
“Noãn Noãn, em chỉ nói chuyện anh hứa với em, vậy những chuyện em hứa với anh thì sao. Anh đã nói, em đừng đến gần Lộ Nam, anh ta không phải là người tốt. Nhưng em lại không nghe. Nếu em còn tiếp tục không tỉnh ngộ, chúng ta sẽ trở về Mỹ!” Cố Niên Thành ngang ngược nói.
Tô Bắc hoàn toàn nóng giận.
“Cố Niên Thành, anh coi em là gì, đồ chơi hay con rối, tự do để anh điều khiển, anh kêu em làm gì thì em phải làm cái đó hay sao? Hôm nay, em nói cho anh biết, em sẽ không đi đâu cả, em phải ở đây làm việc. Em đã hứa với anh không động đến Lộ Nam. Nhưng anh ta đã phá hỏng công việc của em, anh ta đền cho em một công việc là điều đương nhiên. Em sai không, em đã làm gì sai nào. Hơn nữa, tại sao em phải trốn tránh Lộ Nam, rốt cuộc em đã làm gì chuyện có lỗi? Anh luôn nói, anh ta đáng sợ thế nào, anh ta sẽ hại em. Nhưng mà, với sự tìm hiểu của em về anh ta trong hai ngày nay, anh ta không hề xấu xa như anh nói. Nếu anh muốn trở lại Mỹ thì anh tự mình trở về đi. Em và Cố Tử Tô sẽ không quay về đâu. Còn nữa, Cố Niên Thành, anh đừng để em biết anh âm thầm điều tra em. Trong mắt anh, chúng ta là gì, là vợ chồng hay em là phạm nhân của anh, anh bắt buộc phải theo dõi em mọi lúc mọi nơi. Anh có từng nghĩ, anh làm như vậy trong lòng em sẽ cảm thấy ra sao không. Em nói cho anh biết, Cố Niên Thành, nếu anh còn như vậy thì chúng ta đường ai nấy đi. Cho dù có chết, em cũng không muốn làm một con rối không có suy nghĩ bị người ta dẫn dắt!” Tô Bắc tức giận nói.
Cố Niên Thành nghe những lời giận dữ của Tô Bắc, giọng nói của anh đột nhiên dịu lại.
Tô Bắc bị mất trí nhớ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có suy nghĩ và tính cách độc lập.
Anh làm như vậy thực sự rất quá đáng.
Nhưng mà, suy cho cùng, anh vẫn sợ cô nhớ ra điều gì đó, hoặc là sẽ trở về bên cạnh Lộ Nam.
Anh không muốn mất cô, mặc dù anh đã dùng thủ đoạn hèn hạ để có được cô.
“Noãn Noãn, em đừng tức giận nữa. Là anh đã quá kích động, không suy nghĩ đến cảm nhận của em. Noãn Noãn, anh phải giải thích cho mình, chuyện hôm nay anh không điều tra em, anh chỉ nghe mọi người nói mà thôi. Anh cũng có người quen ở tập đoàn Thịnh Thế. Bọn họ biết em là vợ của anh, nói với anh những điều này cũng là hợp tình hợp lý. Anh không hề nghĩ tới việc em sẽ đến tập đoàn Thịnh Thế làm việc. Nếu em muốn ở lại đó làm việc, anh cũng không có cách nào khác. Anh không thể kiểm soát được suy nghĩ của em, anh chỉ là có chút khó chịu và quá để tâm. Những lời vừa nãy anh nói chỉ là những lời tức giận, em đừng để tâm. Em không muốn về Mỹ, anh đương nhiên cũng không thể bắt em về được. Nhưng em phải hứa với anh, hãy giữ khoảng cách với Lộ Nam, nói cách khác là giữ khoảng cách với người đàn ông khác, có được không?” Giọng nói của Cố Niên Thành không chỉ dịu đi, mà thái độ cũng trở nên rất tốt, như thể đang khẩn cầu Tô Bắc đừng tức giận nữa.
Tô Bắc gật đầu.
“Được rồi, anh đã nói như thế, em còn có thể nói gì khác chứ. Có chuyện gì, buổi tối về nhà chúng ta nói sau. Bây giờ em còn phải làm việc, em cúp máy đây!” Tô Bắc nói xong liền cúp điện thoại.
Cố Niên Thành nghe thấy điện thoại bị cúp, anh lặng lẽ đứng đó, không di chuyển, cả người ngây ra như một kẻ ngốc.
Anh không muốn cãi nhau với Tô Bắc. Nhưng mà, chuyện này khiến anh không thể nào bình tĩnh được.
Nghe thấy Tô Bắc đang làm việc bên cạnh Lộ Nam, cả người anh như phát điên.
Nhưng mà, bây giờ Tô Bắc cố chấp muốn làm việc ở đó, cách làm quá mạnh bạo của anh cũng sẽ khiến cô phản cảm.
Xem ra, chỉ có thể từ từ suy tính, nghĩ một cách khác.
Tốt nhất là để Lộ Nam nghi ngờ năng lực làm việc của cô và sa thải cô!
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Cố Niên Thành lóe lên một chút ánh sáng.
Anh nghĩ mình lại có cách rồi.
Không phải Tô Bắc muốn làm việc ở đó sao? Vậy thì anh sẽ tìm cách khiến cô không thể trở thành nhân viên chính thức.
Lộ Nam trong công việc hoàn toàn lạnh lùng và tàn nhẫn.
Nếu Tô Bắc làm sai điều gì, anh ta chắc chắn sẽ không để cô trở thành nhân viên chính thức.
Đến lúc đó, Tô Bắc biết khó mà lui, anh sẽ tìm một công việc khác cho cô.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Cố Niên Thành mới tốt hơn một chút.
Bên này, Tô Bắc gọi điện thoại xong, nhanh chóng photo tập tài liệu và bước về phía văn phòng của Vân Phàm.
Khi cô đưa tài liệu cho Vân Phàm, Vân Phàm cau mày.
“Cô đi photo mà cũng lâu như thế à?” Vân Phàm nói.
Tô Bắc ngượng ngùng nhìn anh.
“Tôi không biết dùng máy in lắm, tôi lên mạng tìm kiếm rồi mới dùng!” Tô Bắc cười.
Vân Phàm nhìn Tô Bắc và cau mày, không biết đang nghĩ chuyện gì.
Tô Bắc tưởng rằng anh đã nhìn thấy mọi việc. Cô nhanh chóng giải thích.
“Tôi xin lỗi, tôi không nên nói dối. Tôi không những lãng phí thời gian để tìm kiếm, tôi còn nghe một cuộc điện thoại riêng tư. Thật sự ngại quá, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau nữa!” Tô Bắc thành thật nói.
Vân Phàm ngạc nhiên nhìn Tô Bắc.
Vừa nãy anh chỉ là đang nghĩ tổng giám đốc để Tô Noãn ở lại đây rốt cuộc là có ý gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!