Sắc mặt Vân Phàm nhất thời lạnh lùng.
“Tô Noãn, cô nhìn cái gì, cô không giống với Tô Bắc, cô Tô Bắc về nước là do công ty Tower Love cử tới, tìm hiểu theo dõi hạng mục, cô ấy là nhân viên của công ty chúng ta, phải hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh từ cấp trên, sau này cô ít gây phiền phức cho Tô Bắc thôi, đừng có như trước kia nữa! Nếu cô còn muốn làm việc, thì hãy cố gắng đặt tâm tư vào công việc!” Vân Phàm nói với giọng nghiêm túc.
Tô Bắc gật gật đầu, thu lại ánh nhìn.
“Vâng, tôi biết rồi!” Lúc Tô Bắc nói, giọng buồn rười rượi.
Vân Phàm tưởng là Tô Bắc lại bắt đầu nghĩ lung tung rồi.
Anh ấy bất lực nhìn Tô Bắc.
“Tô Noãn, không phải tôi nói với cô rồi sao, cô hà tất phải biến mình thành như thế này, người giám đốc Lộ thích là Tô Bắc, sau này cô đừng tiếp tục mơ mộng hão huyền nữa!” Lời của Vân Phàm thấm thía sâu xa.
Tô Bắc sững sờ.
“Vân Phàm, anh có ý gì vậy, bây giờ tôi và Lộ Nam không có bất cứ quan hệ gì hết, tôi chỉ coi anh ấy là cấp trên của tôi thôi, anh đừng có nói lung tung nữa!” Tô Bắc nói xong, quay ngoắt đầu, đối mặt với bàn làm việc nhỏ của mình.
Vân Phàm lắc đầu bất lực.
Anh ấy chỉ căn cứ theo tình hình trước kia, luận sự mà nói thôi, sao cô lại kích động như vậy.
Lẽ nào mình nói sai gì sao?
Vân Phàm nhìn Tô Bắc một cái, đi về phía bàn làm việc, cúi đầu làm việc.
Tô Bắc nhìn đống văn kiện Vân Phàm đưa cho cô, tâm trạng từ từ hồi phục trở lại.
Thật ra, chuyện trước kia, bản thân cô cũng quên rồi, không rõ thế nào.
Người khác nói thế nào là chuyện của người ta, mình cũng không nên quá để ý.
Bây giờ như vậy, không nên nhắc quá khứ, chỉ nên nói tới tương lai, có lẽ vậy mới là tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Tô Bắc càng tập trung hơn nữa.
Cùng lúc cô đang xem tài liệu.
Ở phòng làm việc của Lộ Nam.
Tô Noãn nhìn Lộ Nam.
“Lộ Nam, hôm nay em vừa đi vào tòa nhà này, trong đầu dường như xuất hiện vài hình ảnh, có phải trước đây em đã từng làm việc ở đây phải không?” Tô Noãn hỏi.
Lộ Nam nghe thấy lời của Tô Noãn, trên mặt nhanh chóng thoáng qua vẻ vui sướng.
“Thật không? Bắc Bắc, nếu em thật sự có thể nhớ ra điều gì đó, vậy thì quá tốt rồi!” Lộ Nam nói.
Tô Noãn gật gật đầu.
“Chắc là vậy, nghe nói, nếu người ta quên chuyện trước kia, trong môi trường quen thuộc tỉ lệ nhớ lại những chuyện đó sẽ tăng lên rất nhiều, em cũng hi vọng mình có thể sớm nhớ lại!” Tô Noãn nói vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt của cô ta, khiến người ngoài nhìn vào, thấy thật tới mức quá thật.
Tuy Lộ Nam cũng thấy, bộ dạng Tô Noãn hết sức chân thật, nhưng, anh vẫn luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Anh nhìn Tô Noãn.
“Chỉ cần em có thể nhớ lại là tốt rồi, em tới tìm anh, có chuyện gì sao?”, Lộ Nam hỏi.
Tô Noãn ngây người.
Cô ta có thể có chuyện gì được chứ, chẳng qua là trong thang máy gặp phải Tô Bắc, cảm thấy cả người bất an, vậy nên mới tới đây xem xem, rốt cuộc bọn họ làm việc thế nào.
“À, em không có chuyện gì cả, em chỉ thấy mình nhớ được chút chuyện, muốn đem tin tốt này chia sẻ với anh thôi, phải rồi, bây giờ thì em bắt đầu tin lời anh nói rồi, chúng ta sau này gặp gỡ nhau nhiều hơn, nói không chừng, có thể khiến em nhanh chóng hồi phục trí nhớ hơn đó, được không anh?” Tô Noãn hồi hộp hỏi.
Cô ta rất sợ Lộ Nam từ chối mình.
Nếu Lộ Nam thật sự từ chối mình, cô ta không biết sau này sẽ phải dùng cách gì để qua lại với anh nữa.
Lộ Nam nhìn Tô Noãn.
“Được chứ, dĩ nhiên anh muốn ở bên em rồi, Bắc Bắc, có thể gặp lại em lần nữa, anh thật sự rất vui, anh thấy, đây là cơ hội ông trời ban cho anh, anh nhất định sẽ bù đắp cho em gấp bội!” Lộ Nam nói, giọng tràn ngập sự yêu thương.
Tô Noãn đứng dậy.
“Vậy Lộ Nam, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn đi!” Tô Noãn nói.
Lộ Nam gật đầu.
“Được chứ, vừa hay giờ ăn cơm, anh muốn đưa em tới một nơi, nói không chừng có thể giúp em hồi phục trí nhớ!” Lộ Nam cười dịu dàng nói.
Tô Noãn vui vẻ gật đầu lia lịa,
“Ừm ừm! Lộ Nam, anh có thể đối với em như vậy, em thật sự rất vui, một số đôi yêu nhau xa cách một thời gian, tình cảm đều trở nên nhạt nhòa, nhưng, chúng ta đã xa cách một năm rồi, em lại quên anh nữa, mà hiện giờ anh còn đối xử với em như vậy, em thật sự rất vui!” Tô Noãn cảm động nói, nước mắt của cô ta dường như sắp rơi xuống.
Lộ Nam dịu dàng nhìn cô ta đầy yêu thương.
Thật ra, gặp lại Tô Bắc, anh thật sự rất vui.
Nhưng, sự vui sướng đó, dường như chỉ trong chớp mắt, lúc gặp mặt ngày hôm đó mà thôi.
Hai ngày nay, trong lòng anh dường như chẳng có chút cảm giác nào, không kích động và hưng phấn, chỉ có cảm giác trách nhiệm mờ nhạt.
Không biết tại sao, nhưng luôn có cảm giác không đúng!
Anh cũng từng hỏi bản thân, nhưng không thể tìm ra đáp án.
Anh chỉ có thể an ủi chính mình, có thể là do thời gian xa cách quá lâu, nên cảm giác này mới trở nên mờ nhạt như vậy.
“Được rồi, Bắc Bắc, em xuống làm việc đi, ở đây anh còn rất nhiều việc, lát nữa anh còn phải họp, buổi trưa, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn cơm!” Lộ Nam nói rất bình thản.
Tô Noãn gật đầu.
Cô ta ngẩng đầu lên, vừa định quay người rời đi thì cửa phòng của Lộ Nam đột ngột vang lên.
“Vào đi!” Lộ Nam nói, mặt không chút biểu cảm.
Tô Bắc đẩy cửa bước vào, Lộ Nam cau mặt lại.
Sao lại là cô!
Không biết tại sao, từ sáng nay, khi Tô Bắc làm đổ cà phê lên người anh, giờ chỉ cần nhìn thấy Tô Bắc, cả người anh đều ở thế phòng bị cao độ.
“Có chuyện gì vậy?” Lộ Nam lạnh lùng hỏi.
Tô Bắc nhìn Lộ Nam một cái.
“Không có gì, trợ lý Vân muốn để tôi luyện chân, đưa ít tài liệu anh ấy đã sắp xếp cho anh, nói là tài liệu cuộc họp lúc mười một giờ, hôm qua anh ấy chưa sắp xếp xong!” Tô Bắc nói xong, cầm tài liệu đưa cho Lộ Nam.
Tô Noãn nhìn thấy Tô Bắc, sắc mặt căng thẳng.
Cô gái này, không những ở trước mặt Lộ Nam, mà còn âm hồn không tan.
Nếu cô ta không tiếp tục nghĩ cách, để Tô Bắc ngày ngày qua lại trước mặt Lộ Nam, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
“Ái chà, đây không phải là Noãn Noãn sao!” Tô Noãn cười đứng dậy, đi về phía Tô Bắc.
Tô Bắc đặt tài liệu lên bàn Lộ Nam, sững sờ, cô gái này, làm như lần đầu tiên nhìn thấy mình không bằng.
Bọn họ không chỉ đã từng gặp nhau trên máy bay mà xem như sáng nay lúc gặp ở cửa thang máy, cô ta cũng không nhiệt tình nói chuyện với mình như vậy.
Ngược lại, vẻ mặt lúc đó, chẳng khác gì gặp phải quỷ.
Chỉ có điều, Vân Phàm vừa chân thành khuyên bảo Tô Bắc, cho dù Tô Bắc có ngốc thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không được có gì với Tô Noãn trước mặt Lộ Nam.
“Ôi trời, hiện giờ tôi quên quá nhiều chuyện, nếu có chỗ nào không phải, chị đừng để bụng nhé!” Tô Bắc gượng cười nói.
Tuy mặt Tô Noãn cười, nhưng trong lòng cô ta sớm đã không kiêng nể từ lâu rồi.
Cô gái này, giả bộ cũng ra gì lắm đó!
“Đúng vậy, không chỉ là cô quên, mà tôi cũng quên mất chuyện trước kia, hai chúng ta, đúng thật là khó chị khó em!” Tô Noãn cười híp mắt nói.
Tô Bắc cười một tiếng.
“Phải đó, tôi cũng thấy như vậy! Nếu chị không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài, tôi còn có việc phải làm nữa!” Tô Bắc giả bộ cười nói.
Tô Noãn cau mặt lại, cô ta cười có chút miễn cưỡng.
Sao nào, mới nói có vài câu, đã muốn bỏ cuộc giữa chừng rồi sao?
“Noãn Noãn, vị trí hiện tại của cô là…” Tô Noãn biết rõ vẫn cố ý hỏi.
Tô Bắc nhếch mép.
“Là trợ lý đặc biệt của giám đốc Lộ, thật ra, chủ yếu vẫn là cấp dưới của trợ lý Vân, một chân tạp vụ ấy mà!” Tô Bắc nói.
Tô Noãn gật đầu như đang suy nghĩ.
“Ồ, vậy sao, vậy Noãn Noãn, tôi muốn uống nước, cô có thể rót cho tôi cốc nước không!” Tô Noãn nói.
Tô Bắc nhìn cô ta một cái, gật đầu.
“Dĩ nhiên là được rồi, cô muốn uống nước, dĩ nhiên tôi phải rót rồi, hơn nữa, bất luận là khách của giám đốc Lộ, hay với tư cách là chị, thì phận làm em như tôi, đều phải cống hiến sức lực rồi!” Tô Bắc cười nói.
Tô Noãn đứng đó, cười không nói gì, chờ Tô Bắc rót nước cho mình,
Mắt Lộ Nam, thoáng qua một cảm xúc khó đoán.
Anh biết, hai người này chỉ là vì có anh ở đây là trở ngại nên mới nói những lời khó hiểu như vậy.
Chỉ có điều, chuyện anh không ngờ tới nhất, chính là bọn họ đã quên hết chuyện trước kia, mà vẫn còn đối đầu như vậy.
Quả nhiên, là một cặp oan gia!
Tô Bắc đi ra ngoài, tới phòng trà rót nước cho Tô Noãn.
Tô Noãn thấy cửa văn phòng đóng lại, nhìn về phía Lộ Nam cười.
“Lộ Nam, em hơi khát, để trợ lý đặc biệt của anh rót cho em cốc nước, chắc không quá đáng chứ, em uống cốc nước rồi đi liền!” Tô Noãn cười hết sức dịu dàng.
Lộ Nam cười cười.
“Dĩ nhiên rồi, cô ấy là trợ lý của anh, rót nước cho khách là việc cô ấy nên làm!” Lộ Nam nói xong, cúi đầu nhìn thứ mà Tô Bắc đưa.
Anh vừa lật một trang, sắc mặt đã có chút khó coi.
Bên trong là cái thứ gì vậy!
Cô gái kia không phải nói, Vân Phàm còn chưa sắp xếp xong tài liệu cuộc họp sao?
Nhưng, thứ cô ta cầm tới là cái gì đây!
Anh vừa định gọi điện cho Vân Phàm, tiếng gõ cửa đã vang lên,
Lộ Nam hơi tức giận nói.
“Vào đi!”
Vân Phàm đẩy cửa bước vào.
Anh ấy nhanh chân đi tới trước mặt Lộ Nam.
“Giám đốc Lộ, tôi vừa không thấy Tô Noãn đâu, cô Tô Bắc đã tới chỗ anh, tôi thấy hơi lo lắng, đặc biệt tới xem tình hình, không xảy ra chuyện gì chứ, chỉ cần không thấy cô ấy ở đây là tôi yên tâm rồi!” Vân Phàm nhỏ tiếng nói xong, thở phào một tiếng.
Lộ Nam lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
“Ai nói cô ta không tới!” Lộ Nam nói.
“Lẽ nào cô ấy tới rồi?” Vân Phàm ngạc nhiên nhìn Lộ Nam nói.
Lộ Nam hừ lạnh một tiếng.
Không chỉ tới, mà còn đấu khẩu với Bắc Bắc một hồi lâu nữa kìa!
“Có phải tài liệu tối qua cậu đưa tôi không hoàn thiện!” Lộ Nam hỏi.
Mặt Vân Phàm nhất thời ngây ngốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!