Tuy Vân Phàm không rõ nguyên do.
Nhưng, Lộ Nam để anh ấy đi, anh ấy cũng không do dự, lập tức quay người rời đi.
Tô Noãn ngồi một bên, cô ta chỉ nghe thấy Vân Phàm lầm rầm với Lộ Nam, căn bản không hề nghe rõ, rốt cuộc hai người đã nói gì.
Thấy Vân Phàm cuối cùng cũng đi rồi, Tô Noãn không kìm được thở phào một tiếng.
“Lộ Nam, trợ lý Vân vừa tìm anh, có phải có chuyện gì lớn không?” Tô Noãn hỏi vẻ thăm dò.
Lộ Nam lắc đầu.
“Có thể có chuyện gì lớn chứ, cậu ta tới để giải thích một chút về chuyện tài liệu của cuộc họp lát nữa chưa hoàn thiện!” Lộ Nam nói.
Anh cảm thấy mình không hiểu được cách nghĩ của mình, chuyện nhỏ như vậy, lại nói dối Bắc Bắc.
“Bắc Bắc, em ngồi đó một lúc nhé, anh xem tài liệu.” Lộ Nam nói.
Tô Noãn gật đầu, không nói gì tiếp nữa.
Dù sao cô ta đã nhìn ra được, lúc này Lộ Nam không muốn nói chuyện lắm.
Cô ta vừa quay đầu, thì Tô Bắc đã bê một cốc nước, từ bên ngoài bước vào, đi về phía mình.
Tô Bắc cười gượng nhìn Tô Noãn.
“Thật ngại quá, tôi rót nước nóng cho chị, hơi nóng, vậy nên có hơi chậm trễ, tạm đặt ở đây chờ nguội đã!” Tô Bắc nói.
Trong mắt Tô Noãn, xoẹt qua một ý cười độc ác.
“Không cần đâu, cô bê thẳng tới đây đi, đặt cạnh tôi là được rồi!” Tô Noãn nói rất thấu tình đạt lý.
Tô Bắc cười cười.
“Vậy được, nếu chị đã yêu cầu, tôi không thể làm trái ý chị được!” Tô Bắc nói rồi, đi về phía Tô Noãn.
Cô vừa đi tới trước mặt Tô Noãn.
Tô Noãn sắc mặt thay đổi đột ngột, đứng phắt dậy.
“Thôi chết, tôi quên mất một việc, tôi còn có việc quan trọng phải làm nữa!” Hành động đột ngột này của Tô Noãn, khiến Tô Bắc giật mình, cốc nước trong tay lắc lư, đổ ra ngoài, Tô Bắc thả mạnh tay, cốc nước rơi trên sàn đất.
Nước bắn hết lên người Tô Bắc.
Dường như Tô Noãn sớm đã có phòng bị, thoắt cái tránh xa.
Tô Bắc cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười chế giễu.
Cô gái này quả nhiên có tâm cơ.
Cô vừa rồi chẳng qua chỉ là thuận miệng nói mà thôi, cô ta còn tưởng mình cầm cốc thủy tinh, mang nước nóng cho cô ta sao?
Cô gái này dường như hận không thể làm mình bị thương vậy.
Lộ Nam nghe thấy tiếng cốc thủy tinh rơi xuống đất, ngẩng phắt đầu lên.
Thấy Tô Bắc và Tô Noãn hai người đứng đó.
Anh nhanh chóng đi qua.
“Cô không sao chứ!” Anh nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc cười một tiếng.
“Tôi có thể làm sao chứ, tôi da thịt thô kệch, đâu thể so sánh với chị được!” Tô Bắc nói xong, quay người đi ra ngoài.
Trong lòng Tô Bắc cảm thấy, lòng mình giống như có một tảng đá đè nén vậy, không thể thở được.
Thật ra, lúc nhìn thấy Tô Noãn ra khỏi thang máy, tâm trạng cô đã không còn bình thường nữa.
Bản thân cô cũng không rõ tại sao, dường như trong đầu luôn có một giọng nói, kêu cô phải đi ngăn cản Tô Noãn vậy.
Sau đó, cô giống như một kẻ ngốc, cầm đống tài liệu không có thật đưa cho Lộ Nam xem.
Còn diễn một màn cung tâm kế này nữa.
Tô Bắc thấy, mình như vậy, thật tồi tệ.
Cô rảo bước, đi nhanh ra bên ngoài.
Lộ Nam thấy Tô Bắc đóng sầm cửa phòng lại, không nói lời nào đi ra ngoài.
Anh không biết tại sao, nhưng trong lòng giống như mất đi một thứ vô cùng quý giá, hết sức khó chịu.
Nhưng, Tô Noãn ngây ngốc đứng trước mặt mình, biểu cảm đó, đừng nói tới nó ngây thơ vô tội cỡ nào.
Ánh mắt Lộ Nam xoẹt qua một tia ghét bỏ.
Bắc Bắc của trước kia, không phải bộ dạng này, trước kia cô không xem là mạnh mẽ, thích đùa dai, cũng không làm ra những chuyện như thế này trong tình huống này.
Cô gái vừa nãy rõ ràng đã nói rồi, đó là một cốc nước nóng, cô còn cố ý làm cô ấy giật mình, rõ ràng là muốn cô gái kia bị thương.
Không biết tại sao, nhưng rõ ràng người trước mắt mới là Tô Bắc nhưng, khoảnh khắc này, Lộ Nam lại không thích cô ta.
Đến cả vừa nãy, suy nghĩ muốn cảnh cáo cô gái kia, cũng tan biến trong chốc lát.
“Được rồi, em xuống dưới làm việc đi, lát nữa anh còn phải họp nữa!” Lộ Nam nói xong, liền quay người đi về phía bàn làm việc, không nhìn Tô Noãn thêm lần nào nữa.
Tô Noãn hơi ngơ ngác.
Cô ta nghĩ, hành động vừa nãy của mình, chắc là không có sơ hở nào.
Cho dù cốc nước có rơi xuống đất, cũng không hắt lên người mình, không chỉ là khổ nhục kế, còn có thể khiến Lộ Nam thương mình.
Hơn nữa, còn có thể khiến Tô Bắc bị thương.
Khổ nhục kế một mũi tên trúng hai đích như vậy, tại sao bây giờ lại thành như vậy.
Phải rồi, vừa nãy lúc nước hắt lên người cô ta, rõ ràng không hề nóng!
Tô Noãn ngẩng đầu lên nhìn Lộ Nam.
“Lộ Nam, vừa nãy không phải như vậy…” Cô ta vừa định giải thích, liền bị Lộ Nam cắt ngang.
“Bỏ đi, em xuống dưới đi, buổi trưa cùng nhau ăn cơm, bây giờ anh phải làm việc rồi!” Lộ Nam mặt không biểu cảm, ý muốn đuổi khách.
Mặt Tô Noãn tràn đầy tủi thân.
Nhưng, cô ta thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của Lộ Nam, cũng không dám thách thức quyền uy của anh.
Cô ta gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Sau khi Tô Noãn đi, thấy văn phòng trống trơn, còn cả đống mảnh vụn thủy tinh vỡ, Lộ Nam đau đầu ôm trán,
Tại sao lại thành ra thế này!
Có lẽ, Tô Bắc sau khi mất trí đã trở nên có tâm cơ hơn, cũng là chuyện bình thường.
Nếu mình cố gắng để cô ấy nhớ lại chuyện trước kia, có phải tất cả sẽ khác không.
Cảm giác giữa bọn họ, có phải sẽ quay về không.
Lộ Nam nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định, hôm nay nhất định phải đưa Bắc Bắc tới biển hoa xem sao.
Chỉ có điều, anh không ngờ tới là, Bắc Bắc của anh, căn bản không phải là Bắc Bắc.
Lộ Nam vuốt vuốt tóc mái, anh còn chưa kịp bình tĩnh trở lại, cửa phòng đã lại bị gõ.
Giọng của Lộ Nam, nhất thời trở nên mất kiên nhẫn.
Hôm nay làm sao vậy, hết người này đến người kia tới, sao lại thích gõ cửa phòng mình vậy.
“Vào đi!” Giọng Lộ Nam mang theo ý lạnh,
Tô Bắc đẩy cửa bước vào.
“Giám đốc, tôi đi lấy cái chổi, tới dọn dẹp một chút!” Tô Bắc nói xong, lặng lẽ đi qua, bắt đầu quét dọn.
Lộ Nam thấy dáng đi của Tô Bắc.
Đột nhiên anh có một ảo giác, người trước mắt hình như không phải là Tô Noãn, mà giống như Tô Bắc trong trí nhớ.
Chỉ có điều, anh lắc mạnh đầu, nhìn kỹ khuôn mặt của Tô Bắc.
Chính xác là Tô Noãn không sai!
Anh có chút bực bội nhắm chặt mắt lại, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.
Từ sau khi tìm được Tô Bắc, Tô Noãn xuất hiện, anh không còn bình thường nữa.
Tô Bắc quét dọn xong, cầm chổi định ra ngoài.
Lộ Nam nghĩ một lúc.
“Tô Noãn, cô đứng lại đã, tôi có chuyện muốn nói với cô!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc mặt không biểu cảm nhìn anh.
“Giám đốc Lộ, có chuyện gì vậy, xin anh cứ dặn dò!” Tô Bắc nói.
Lời của cô, Lộ Nam nghe xong, không biết tại sao cảm giác vô cùng khó nghe.
Lộ Nam hừ lạnh một tiếng.
“Cái gì mà tôi có gì dặn dò, tôi dặn dò, nếu cô đều nghe, có đến mức cô bằng mặt không bằng lòng đem một đống không biết là tài liệu gì, rồi nói với tôi là tài liệu họp còn thiếu sao?” Lộ Nam nói với giọng tức giận.
Tô Bắc nhìn Lộ Nam một cái, giống như búp bê không có cảm xúc.
“Giám đốc, tôi sai rồi, anh phạt tôi thế nào cũng được, những chuyện như thế này, sau tôi sẽ không để xảy ra nữa, anh cứ coi như tôi bị điên đi!” Lúc Tô Bắc nói xong, giọng điệu không có một chút gì gợn sóng.
Lộ Nam giận dữ.
“Tô Noãn, cô có ý gì, cô vẫn còn lý luận sao, cô đưa tôi đống tài liệu đó là thế nào, trong lòng cô rõ nhất, còn nữa, sau này sẽ không xảy ra nữa, cô thấy, qua lần này, cô còn có thể ở lại Thịnh Thế sao? Cô cho rằng cơ hội trên thế gian này, có thể có dễ dàng như vậy sao? Tô Noãn, cô thật không biết quý trọng rồi, hôm qua, lúc cô nói muốn tôi bồi thường một công việc, cô không như thế này!” Lộ Nam nói, sắc mặt của anh thêm một tia thất vọng.
Lúc này Tô Bắc mới hoảng sợ, cô quay ngoắt người lại, đi về phía Lộ Nam, muốn dùng thái độ chân thành, giải thích rõ một lần.
Kết quả, vừa đi được một bước, thì mảnh vỡ trong gầu hót rác rơi luôn ra ngoài.
Tô Bắc luống cuống, cả người ngã xuống đất.
Tuy cô ngã ra bên cạnh, nhưng, mảnh vụn thủy tinh rơi trên đất, vẫn cứa vào cẳng chân của cô.
Tô Bắc đau tới hét lên một tiếng.
Thấy vết thương trên chân cô, Lộ Nam lập tức đứng dậy, đi nhanh về phía Tô Bắc.
Tình cảm của anh vẫn nhanh hơn lý trí một bước, đưa ra phản ứng.
Anh một tay bế Tô Bắc lên, đặt lên sofa bên cạnh, nhanh chóng lấy hộp thuốc ra, dùng bông, cồn giúp cô khử trùng.
Cuối cùng, giúp cô dán băng ugo lên vết thương xong, Lộ Nam mới đứng dậy.
Tô Bắc ngây ngốc, bộ dạng Lộ Nam vừa nãy hình như rất lo lắng, rất quan tâm cô.
Chẳng lẽ anh đã không còn giận chuyện vừa nãy nữa sao?
“Lộ Nam, anh…không giận nữa sao?” Tô Bắc cẩn thận mở miệng hỏi.
Lộ Nam ngẩn người.
Anh nhanh chóng quay người, lưng đối diện với Tô Bắc.
“Cô…cô đang nói gì, tôi nghe không hiểu!” Lộ Nam trước giờ vẫn rất điềm tĩnh, lại nói năng không đầu không cuối.
Mặt Tô Bắc lộ rõ vẻ thất vọng.
“Vậy có nghĩa là, anh vẫn còn đang giận, muốn đuổi tôi đi, có phải không?” Tô Bắc nói giọng tủi thân.
Lộ Nam buồn bực gãi gãi đầu.
“Được rồi, cô ra ngoài trước đi, tôi cho cô thêm một cơ hội, sau này làm tốt công việc của cô, đừng có cãi lại tôi, cũng đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, cũng đừng làm những việc không trong phạm vi công việc của cô nữa!” Lộ Nam không vui nói.
Tô Bắc vừa còn tưởng, Lộ Nam thật sự muốn đuổi cô rồi.
Cô lo lắng suýt chút nữa thì khóc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!