Vân Phàm nghe thấy câu hỏi của Tô Bắc, nhất thời sững sờ.
“Ồ, cũng đúng, tôi quên mất, cô mới tới, không biết biển hoa ở đâu, biển hoa mà tôi nhắc tới, là chỉ tầng thượng của tòa nhà tập đoàn Thịnh Thế chúng ta, cô lên thẳng tầng thượng là có thể thấy rồi!” Vân Phàm nhanh chóng giải thích cho Tô Bắc.
Tô Bắc gật gật đầu, tuy không biết biển hoa mà Vân Phàm nói rốt cuộc như thế nào.
Nhưng, địa điểm tạm coi như đã biết.
“Được, vậy anh làm gì làm đi, tôi sẽ nhanh chóng cầm lên trên đó, sau khi đưa đồ cho giám đốc Lộ, tôi sẽ gọi điện cho anh, được chứ!” Tô Bắc sợ Vân Phàm không yên tâm, đặc biệt nói như vậy.
Vân Phàm gật đầu.
“Được, vậy tôi cúp máy đã!” Vân Phàm nói xong, liền cúp máy,
Tô Bắc bỏ điện thoại xuống, ôm đống tài liệu trên bàn Vân Phàm lên, nhanh chóng đi về hướng tầng thượng.
Tô Bắc vừa đi vừa cảm thán trong lòng.
Ánh mắt của cô, nhìn đánh giá xung quanh.
Cầu thang của tầng thượng này, vách tường dường như đều được trang trí rất công phu.
Khi không trang trí cái này làm gì!
Tô Bắc càng thêm khó hiểu.
Dĩ nhiên, trong sự khó hiểu của cô, có thêm một phần cảm giác nghi ngờ và quen thuộc.
Đến bản thân cô cũng không biết tại sao.
Tô Bắc ôm tập tài liệu, cẩn thận đẩy cửa nhà hoa.
Vừa mở cửa, cả người Tô Bắc đã đứng sững tại trận.
Quả nhiên là biển hoa.
Nơi đẹp như thế này, cô chưa từng được thấy.
Ở trung tâm thành phố nhà cao tầng san sát, khu vực sầm uất như thế này, lại vẫn có người tốn kém xây dựng lên nhà hoa đẹp như vậy, rõ ràng là khó mà tưởng tượng được.
Nhìn thấy biển hoa hút tầm mắt này, Tô Bắc chỉ cảm thấy, cảm người mình trái tim đang run rẩy,
Tận sâu trong linh hồn, dường như có một giọng nói, đang không ngừng gọi mình.
Tô Bắc từng bước từng bước đi tới trung tâm của biển hoa, cô quên mất, mình đang mang tài liệu cho Lộ Nam, càng quên mất rằng rốt cuộc mình đang làm gì.
Cô giống như một người không có ý thức, chỉ biết mù quáng đi về phía trước.
Trong đầu, dường như có một vài hình ảnh vụn vặt xoẹt qua.
Hình như là hình ảnh một người đàn ông quỳ một gối xuống cầu hôn, cô chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của người đàn ông và người phụ nữ đó.
Chỉ có điều, những hình ảnh đó chỉ xoẹt qua rồi biến mất, thật sự là quá nhanh, nhanh tới mức Tô Bắc căn bản không thể nắm bắt được.
Cô cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó tóm chặt lấy, cô muốn cố gắng vùng vẫy, muốn thoát khỏi ràng buộc, muốn tìm người cầu cứu, nhưng, cô lại không hét ra tiếng được.
Trên đầu Tô Bắc lấm tấm mồ hôi, dọc theo hai má rơi xuống, cô thấy mình khó chịu vô cùng.
Còn nữa, trong đầu cô xoẹt qua những hình ảnh kia, người đàn ông mờ mờ kia, giống như người đàn ông trong giấc mơ.
Tất cả những thứ này là gì, rốt cuộc quá khứ của cô như thế nào, tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy.
Cô khó chịu quá!
Một tay Tô Bắc ôm lấy tài liệu, một tay bắt đầu ôm trán, thật khó chịu quá đi.
Rốt cuộc cô làm sao vậy!
Tô Bắc thấy, đầu mình như sắp nổ tung vậy.
Cô ngồi thụp xuống, hai mắt nhắm nghiền, cố gắng để mình không nghĩ gì nữa.
Mất một lúc lâu, tai cô đầu cô mới dần dần ổn trở lại.
Lúc Tô Bắc đứng lên lần nữa, ra sức kẹp chặt đầu.
Cảm giác đầu đau nhói đó, giảm đi rất nhiều.
Cô xác định phương hướng, dường như lờ mờ nhìn thấy, giữa biển hoa có người.
Cô thuận theo con đường nhỏ, đi tới giữa biển hoa.
Dù sao đây cũng là nhiệm vụ ngày đầu tiên đi làm Vân Phàm giao cho mình, cô không thể để sơ suất một chút nào.
Tô Bắc nhanh chóng đi về hướng trung tâm biển hoa, không để ý tới khung cảnh xung quanh nhà hoa nữa.
Dường như lúc cô đặt công việc lên trước, không cố gắng tìm kiếm cảm giác quen thuộc đó nữa, cả người cô thoải mái hơn rất nhiều.
Tô Bắc rảo bước đi lên.
Khi cô tới giữa biển hoa, nhìn thấy Lộ Nam đang ngồi ở đó, hình ảnh vừa rồi xoẹt qua trong đầu cô, người đàn ông đó, hình như hoàn toàn trùng khớp với Lộ Nam.
Khi ánh nhìn của Tô Bắc chú ý tới Tô Noãn nằm ngủ bên cạnh Lộ Nam, trong lòng xuất hiện một cảm giác chua xót đau khổ.
Cảm giác quen thuộc, lại lần nữa tấn công trái tim.
Lần này, đầu không đau nữa, trái tim của cô lại như không thể thở được.
Tô Bắc muốn cố gắng lờ đi cảm giác đau này.
Nhưng cô không làm được, trái tim càng lúc càng đau.
Cô thấy mình sắp không chịu được nữa rồi!
Tô Bắc nhìn Lộ Nam cách đó không xa, phút chốc, trong đầu dường như có thứ gì đó, như muốn bắn ra ngoài vậy.
Một trận đau nhói, từ trong đầu truyền tới, Tô Bắc đau khổ hét lên một tiếng, ngất xỉu ngã xuống.
Lộ Nam vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ công việc.
Anh thấy, mình như rơi vào mâu thuẫn tình cảm không rõ ràng, cảm giác băn khoăn đó, khiến anh cảm thấy buồn phiền.
Anh nghe thấy tiếng hét, lập tức mở mắt.
Nhìn thấy người đang sắp ngã xuống đất là Tô Bắc, Lộ Nam hốt hoảng.
Cảm giác đó, giống như cảm giác của một năm trước Tô Bắc bị bắt cóc, Tô Noãn mất trí muốn đâm vào xe của anh vậy.
Giống như, mình mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Lộ Nam không nghĩ được gì, lao thẳng tới chỗ Tô Bắc.
Thân hình anh như tia chớp, nhanh chóng tới bên Tô Bắc, trước khi Tô Bắc tiếp đất một giây, anh hoàn hảo đỡ lấy, bế thẳng Tô Bắc lên.
Một giây trước khi Tô Bắc ngất đi, còn ngây ngốc nhìn Lộ Nam, trên mặt hiện ra vẻ đau khổ.
“Lộ Nam, tim của tôi đau quá!” Tô Bắc nói xong, ngất luôn.
Lộ Nam sau đó bị loạn, anh cảm giác, khoảnh khắc Tô Bắc nhắm mắt lại đó, trái tim mình như loạn nhịp.
Anh mất kiểm soát gào Tô Noãn ở phía sau.
“Mau gọi xe cấp cứu!” Lộ Nam hét lớn, rồi bế thẳng Tô Bắc chạy ra ngoài.
Tô Noãn ngây người.
Thật ra, Lộ Nam tưởng cô ta ngủ, chẳng qua là cô giả vờ ngủ mà thôi.
Lộ Nam ngồi cạnh mình, cô ta làm sao có thể ngủ được.
Lúc Tô Bắc hét lớn, cô ta đã mở mắt rồi.
Thấy Lộ Nam bế Tô Bắc vội vàng rời đi, chỉ để lại một câu, nói mình gọi xe cấp cứu, Tô Noãn thật sự không cam tâm.
Dựa vào cái gì nói cô ta đi gọi xe cấp cứu, Lộ Nam trước mặt mình, lo lắng an nguy của cô gái đó như vậy, lẽ nào anh không sợ mình nghĩ linh tinh sao?
Lẽ nào anh còn không rõ thân phận hiện giờ của mình, mới là Tô Bắc sao?
Tô Noãn đau lòng nhìn Lộ Nam bế Tô Bắc chạy ra ngoài.
Cô ta nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi 120.
Nếu Tô Bắc thật sự xảy ra chuyện, chỉ cần lí do là vì xe cấp cứu tới quá muộn, Lộ Nam chắc chắn sẽ trách móc mình.
Hiện giờ, tình cảm của cô ta và Lộ Nam, căn bản không có sự ổn định, cô ta làm sao có thể để Tô Bắc cô gái này nhân cơ hội can thiệp vào được!
Tô Noãn căm hận gọi xe cấp cứu, nói với bọn họ tới tập đoạn Thịnh Thế, có một bệnh nhân, lúc này cô ta mới nhanh chóng tắt máy.
Nhưng, khi Tô Noãn xuống dưới, mới phát hiện, Lộ Nam sớm đã lái xe, đưa Tô Bắc tới bệnh viện rồi.
Tô Noãn ngồi bệt xuống đất, cả người cô ta thất thần.
Tại sao lại như vậy!
Lộ Nam, rốt cuộc bây giờ anh ấy xem mình là gì!
Vừa hay lúc này, có một nữ nhân viên đi qua.
Cô ấy nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Tô Noãn, tốt bụng tiến lên, muốn an ủi vài câu.
“Cô Tô, cô sao vậy? Sao lại ngồi ở đây, trong người không được khỏe sao?” Nữ đồng nghiệp hỏi.
Hôm nay Tô Noãn vừa đến điểm danh, tổng giám đã nói với bọn họ, phải đối xử cho tốt, bọn họ muốn cùng tham gia hạng mục đó của Tower Love.
Ai ngờ rằng, mình vừa tốt bụng hỏi han, Tô Noãn liền quay ngoắt người lại.
Cô ta hung hãn nhìn nữ nhân viên kia chằm chằm.
“Liên quan gì tới cô, thấy tôi ngồi ở đây, cũng muốn lên cười trên nỗi đau khổ của người khác vài câu sao, tôi nói cho cô biết, đừng hòng, cút ra xa một chút!” Lúc này Tô Noãn không còn chút hình tượng nào nữa.
Tính cách ngang ngược hống hách, vô lý trước kia của cô ta hoàn toàn được cô ta thể hiện ra ngoài.
Dù sao Lộ Nam hiện giờ cũng không ở đây, cô ta sợ gì ai, hiện giờ cô ta chỉ muốn phát tiết tâm trạng trong lòng cô ta mà thôi.
Lộ Nam đã bỏ lại bạn gái chính thức là cô ta, bế hàng giả là Tô Bắc kia tới bệnh viện rồi.
Anh sao có thể đối xử với mình như vậy chứ!
Ban đầu, Tô Bắc muốn thay thế mình, lấy Lộ Nam, nếu không phải khi đó cô ta không muốn lấy chồng, cơ hội tốt như thế này sao có thể rơi vào đầu cô ấy được, bây giờ, chuyện cũng sẽ không phát triển tới bước này.
Trong lòng Tô Noãn, từ đầu tới cuối, đều nghĩ Tô Bắc là hàng giả, chỉ có mình mới là chính chủ.
Cô ta thấy, bất luận là một năm trước, hay một năm sau, cô ta vẫn là người thích hợp nhất với Lộ Nam.
Tô Noãn tự nhận thấy rằng, Tô Bắc mới luôn là người cướp người đàn ông của cô ta, vậy nên, cô ta mới phẫn nộ như vậy.
Thấy bộ dạng của Tô Noãn, nữ nhân viên sững sờ.
Sau đó, cô ấy không nhịn được mà lắc đầu, đi vào trong công ty.
Người gì vậy, rõ ràng là như kẻ điên.
Cho dù cô ta có quan hệ gì với giám đốc, cũng không thể tùy tiện trà đạp danh dự của người khác như vậy được!
Trong lòng nữ nhân viên, rất không thoải mái.
Kết quả, cô ấy đi được hai bước, nghe thấy Tô Noãn đột nhiên òa khóc.
“Sao hả, giả vờ tới an ủi vài câu liền quay người bỏ đi rồi, loại người như cô, sớm muộn gì tôi cũng nói Lộ Nam đuổi việc!” Tô Noãn rất vô lý, đứng dậy nói như một người đàn bà banh chua.
Nữ nhân viên dừng bước, trên mặt thoáng qua vẻ khó chịu.
Đây xem như cô ấy chọc phải một con chó điên sao?
Nhưng, nghe nói quan hệ của cô ta và giám đốc Lộ Nam không phải đơn giản, nếu cô ta thật sự nói gì với Lộ Nam, công việc của mình không giữ được vậy phải làm sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!