Lộ Nam cười nhạo một tiếng.
“Cố Niên Thành, tôi thấy anh có vẻ nghĩ nhiều rồi, tôi đối với Tô Noãn cũng chỉ là sự quan tâm của cấp trên với cấp dưới, tôi cướp cô ấy từ anh, trừ khi não tôi có vấn đề!" Lộ Nam lãnh nhạt nói.
Cố Niên Thành nhìn Lộ Nam.
"Anh chắc chắn, tốt nhất là anh hãy nhớ lấy lời tôi nói hôm nay, nếu như anh quên, tôi sẽ không ngại cho anh một bài học để nhớ lại đâu!" Cố Niên Thành trầm giọng nói.
Lộ Nam dùng ánh mắt khinh thường nhìn Cố Niên Thành.
"Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với Tô Noãn, tội gì tôi phải tranh cô ấy với anh, nhưng, Cố Niên Thành, cho tôi một bài học chỉ sợ là anh không đủ tư cách!" Lộ Nam lạnh lùng nói.
Lửa giận trong mắt Cố Niên Thành vẫn chưa tan, anh nhìn Lộ Nam trước mắt trong lòng đột nhiên càng thêm tức giận.
Một năm trước, Lộ Nam ở bên Tô Bắc nhưng anh không trân trọng Tô Bắc, hiện tại đổi lại để anh ta bảo vệ Tô Bắc.
Anh ta đã thay hình đổi dạng cho Tô Bắc, tại sao người đàn ông này vẫn không chịu bỏ qua Tô Bắc.
Anh ta nhìn Lộ Nam, đột nhiên vung tay trực tiếp đấm Lộ Nam.
Lộ Nam không phòng bị, cằm bị đấm một cái, cảm giác đau đớn lập tức làm anh trở nên hung bạo.
Anh có ý tốt đưa Tô Noãn đến bệnh viện, thế mà Cố Niên Thành không những không cảm ơn anh, ngược lại còn đánh anh, thực sự không biết tốt xấu!
Nếu anh ta đã muốn đánh nhau, vậy anh sẽ tiếp đến cùng!
Hai người họ ngươi một quyền ta một cước, sau một lúc họ đã bị cuốn vào trận chiến, không có dấu hiệu ngừng lại.
Lộ Nam giơ chân đá vào bụng dưới Cố Niên Thành, Cố Niên Thành tránh được. Nhưng Lộ Nam nhanh chóng dùng chân còn lại đá lên.
Cố Niên Thành buộc phải lộn nhào một cái rồi ngã xuống đất.
Anh ta vừa định đứng dậy thì Lộ Nam đã tấn công tiếp.
Cố Niên Thành sửng sốt, anh ta dứt khoát nằm luôn trên mặt đất và giơ một chân ra ngáng chân Lộ Nam.
Hai người bọn họ cùng ngã xuống đất rồi bắt đầu tay đấm chân đá.
Lúc này người này ở trên, lúc sau lại thành người kia ở trên.
Vân Phàm nộp viện phí xong, đoán chắc là Cố Niên Thành cũng đến nơi rồi.
Kết quả, anh vừa lên tầng liền nhìn thấy Lộ Nam với Cố Niên Thành đang quấn vào nhau đánh nhau không màng hình tượng.
Hai người họ sớm đã vứt hết áo khoác tây sang một bên rồi.
Vân Phàm bau mày không biết làm thế nào.
Trời ơi, hai người này định làm gì đây, đại náo bệnh viện à?
Nhớ đến con mắt lanh lợi của Phó Tuyết kia, Vân Phàm lắc lắc đầu.
Cứ như thế này sớm muộn gì cũng sẽ kinh động đến vị viện trưởng trẻ tuổi kia cho mà xem.
Anh ấy vội chạy đến muốn tách hai người họ ra. Ai mà biết, hai vị giám đốc này ai cũng không chịu phối hợp.
Vân Phàm vừa giơ tay ra đã bị đánh ra rồi.
Anh ấy đến kéo Cố Niên Thành ra, kết quả, Lộ Nam đấm tới, Cố Niên Thành tránh, nắm đấm đó liền trực tiếp đáp trên mặt anh ấy.
Vân Phàm xuýt xoa vì đau.
Anh ấy sầu não vô cùng!
Anh ấy đến để can ngăn chứ không phải đến để bị đánh, hai vị giảm đốc này đánh người không nhìn người sao!
Nghĩ đến đây, Vân Phàm liền lẳng lặng đứng sang một bên nhìn.
Anh ấy cũng không can ngăn nữa, hai người này đều đang hừng hực lửa giận, anh ấy mà còn xông lên chắc chắn là tự rước họa vào thân.
Anh ấy đành yên lặng đứng một bên xem bọn họ có thể đánh nhau đến lúc nào.
Vân Phàm đứng xem được hai phút thì đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra.
Vân Phàm khẽ giật mình, anh ấy quay người lại thì thấy Tô Bắc đang bau mày nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này.
"Mọi người đang làm gì vậy?" Tô Bắc cố gắng để nâng cao giọng lên nhưng vẫn rất yếu ớt.
Nhưng giọng cô vừa vang lên thì Lộ Nam và Cố Niên Thành không hẹn mà đều dừng tay.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó mau chóng đứng dậy, phủi phủi bụi bám trên người.
Tô Bắc bau mày.
"Hai anh muốn đánh nhau thì cũng nên chọn nơi nào an tĩnh mà đánh, hai anh không biết đây là bệnh viện à, đây là đạo đức xã hội đấy! Hai anh tốt xấu gì thì cũng là những nhân vật nổi tiếng thường xuất hiện trên các tin tức tài chính và kinh tế, hai anh tự nhìn lại hình tượng hiện tại của mình xem, đừng nói là nhân vật nổi tiếng mà bây giờ hai anh cũng không giống người bình thường nữa rồi!" Tô Bắc nói với giọng rất tức giận.
Cố Niên Thành và Lộ Nam bây giờ trông giống như học sinh tiểu học phạm lỗi đang được dạy bảo vậy, sắc mặt trắng đỏ đan xen, nhưng không có ai lên tiếng phản bác lại Tô Bắc.
Giọng Tô Bắc nói có chút ngưng đọng.
"Bỏ đi, hai anh muốn đi đâu thì đi đi, đừng làm loạn trước cửa phòng bệnh của tôi!" Tô Bắc nói xong liền quay người trở vào phòng bệnh.
Cố Niên Thành đột nhiên xông lên. Tô Bắc giật mình nhìn anh. Anh ta nắm chặt tay Tô Bắc.
"Noãn Noãn, anh sai rồi, anh không nên đánh nhau với giám đốc Lộ, nhưng cũng là vì anh quan tâm em mà thôi, anh tưởng em bị ngất là do giám đốc Lộ cho nên lúc hai người bọn anh nói chuyện có chút mâu thuẫn nên mới xảy ra chuyện như vừa rồi, nhưng anh bảo đảm với em, bọn anh tuyệt đối không gây ra ảnh hướng xấu nào cả, bọn anh vừa mới động tay thì em đã ra rồi!" Cố Niên Thành sợ Tô Bắc tức giận liền vội giải thích.
Vân Phàm há hốc mồm không nói được lời nào.
Vậy mà gọi là không có ảnh hưởng gì xấu, với thật sự là hai người vừa mới động tay sao? Anh ấy đứng ở đây có lúc mà đã xem được mấy phút kịch hay rồi, OK!
Tô Bắc bau mày nhìn Cố Niên Thành.
"Anh nói thật?" Tô Bắc hỏi.
Cố Niên Thành gật đầu lia lịa.
"Tuyệt đối là thật!" Cố Niên Thành khẳng định, anh ta nói dối trước mặt hai người biết chuyện là Vân Phàm và Lộ Nam mà mặt không đỏ chút nào.
Tô Bắc lạnh nhạt nhìn anh ta một cái.
"Nếu không có ảnh hưởng gì vậy thì hai người yên tĩnh một chút, em về phòng ngủ!" Tô Bắc nói xong liền quay người trở về phòng bệnh.
Cố Niên Thành nắm chặt tay cô.
"Noãn Noãn, em...em như nào rồi? Sức khỏe không có vấn đề gì chứ!" Cố Niên Thành quan tâm hỏi.
Tô Bắc lắc đầu.
"Không sao, em thấy rất khỏe!" Tô Bắc nói.
Cố Niên Thành bau mày.
"Vậy tại sao em lại bị ngất, có chỗ nào không khỏe à?" Cô Niên Thành hỏi.
Lộ Nam cũng dựng tai lên nghe, muốn biết cảm giác của Tô Bắc.
Tô Bắc tùy ý nhún vai.
"Thực sự không có gì, chẳng lẽ anh muốn em phải nói là em không khỏe sao? Em sẽ không lừa anh đâu, em thực sự cũng không biết tại sao lúc đi đưa văn kiện cho giám đốc Lộ, em cảm thấy đầu có chút không thoải mái cho nên bị ngất, chính là như thế!" Tô Bắc nói xong, không có ý dừng lại, quay người cầm nắm mở cửa.
Cố Niên Thành nắm tay cô.
"Vậy được, anh đỡ em, đợi em khỏe rồi, để bác sĩ kiểm tra lại, anh sẽ làm thủ tục xuất viện cho em!" Cố Niên Thành cười nói.
Tô Bắc khẽ cong môi, không rõ là cười hay không.
"Vậy bây giờ anh có thể đi làm thủ tục xuất viện rồi đó, vì em cảm thấy bây giờ mình ổn rồi!" Tô Bắc nói xong liền gạt tay Cố Niên Thành ra rồi đi vào trong phòng bệnh.
Cố Niên Thành nhìn theo Tô Bắc, trong mắt hiện lên ánh buồn.
Lộ Nam cũng quay người, định rời đi.
Đúng lúc này thì một giọng nói trong trẻo vang lên.
Một nữ y tá kéo Phó Tuyết đi đến.
"Viện trưởng, chính là hai người này, bọn họ ở vừa đánh nhau ở đây, bọn họ đánh nhau rất hung hãn nên bọn em không dám lên ngăn cản!" Nữ y tá cuống cuồng nói.
Phó Tuyết bước từng bước đi về phía này.
Lộ Nam và Vân Phàm đều ngẩn người.
Vân Phàm nhìn sang Phó Tuyết.
Tô Bắc đang định đóng cửa rồi cũng dừng lại.
Cô lạnh mặt nhìn tình huống trước mắt này.
Đã kinh động đến cả viện trưởng rồi, thế mà Cố Niên Thành không biết xấu hổ còn dám nói anh ấy với Lộ Nam chỉ mới động tay một chút mà thôi.
Nếu mà thật sự như vậy thì sao người khác có thể nhìn thấy, lại còn gọi là viện trưởng bệnh viện đến chứ.
Phó Tuyết đi đến, chỉ vào Cố Niên Thành rồi lại chỉ vào Lộ Nam.
Cô nói với nữ y tá: "Em nói là hai người này đánh nhau?"
Nữ y tá gật gật đầu.
"Vâng ạ, chính là hai người họ đánh nhau!" Nữ y tá nói.
Phó Tuyết gật đầu.
"Vậy sao mặt anh ta lại cũng bị đánh?" Phó Tuyết hiếu kì hỏi, hi vọng sẽ có người giải thích nghi hoặc của cô.
Vân Phàm vẫn ngẩn người ra.
Anh lập tức đứng ra giải thích.
"Phó viện trưởng, cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là trong lúc can ngăn họ đánh nhau vô tình bị thương thôi, chuyện này không hề liên quan đến tôi!" Vân Phàm nói rất dứt khoát.
Lộ Nam lườm anh ấy một cái.
Vân Phàm vô tội nhìn Lộ Nam cười cười, biểu cảm đó như muốn nói là, giám đốc à, tôi là bị anh đánh đấy!
Tô Bắc chán nản nhìn Cố Niên Thành với ánh mắt chất vấn, không phải anh ta nói là chỉ mới động tay thôi sao, còn lôi cả người vô tội đến can ngăn vào đánh rồi, sao anh ta có thể nói dối không chớp mắt như thế chứ!
Cố Niên Thành liền cúi thấp đầu xuống.
Trời ạ, anh ta chỉ là không muốn Tô Bắc nổi giận thôi, sao lại còn gọi cả viện trường đến rồi.
Cô gái này đúng là khó chơi mà!
Lộ Nam nhìn thấy Phó Tuyết, tuy rằng anh biết hành vi đánh nhau vừa nãy của mình là không đúng nhưng anh vẫn mở miệng hỏi Phó Tuyết.
"Phó viện trưởng đến rồi!" Lộ Nam nói.
Phó Tuyết tủm tỉm cười gật đầu.
"Đúng vậy, tôi đến rồi, tôi sợ mình không đến các người sẽ làm loạn cả bệnh viện của tôi lên mất!" Phó Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.
Lộ Nam tức khắc không dám nói gì.
Phó Tuyết cười nhìn tất cả những gì trước mắt.
"Được rồi, tôi cũng chỉ là qua xem như thế nào, nếu các người đánh nhau, tôi cũng không có gì để nói cả, chỗ này cũng không có gì để các người phá cả, coi như là các người vẫn có chút ý thức! Vậy tôi đi trước đây!" Phó Tuyết nói xong, nhìn cô y tá đằng sau với ánh mắt ra hiệu mau theo cô rời đi.
Ai mà biết được, cô vừa quay người định đi thì nhìn thấy Tô Noãn đang chạy tới.
Phó Tuyết liền cười, đây không phải người có bệnh kia sao!
Tô Noãn nhìn thấy Phó Tuyết như gặp quỷ vậy, mặt lập tức biến sắc.
Phó Tuyết cười cười, nhìn cô ta rồi lại đảo mắt quét một lượt những người đằng sau.
Người con gái này, sao trông giống cô gái đang đứng trước phòng bệnh kia thế.
Xem ra, đây chắc là em gái của cô ấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!