Hơn nữa, với vị thế của Lộ Nam ở thành phố Nam Hy hiện nay, muốn làm khó một bệnh viện cỏn con không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Tô Noãn đắc ý nghĩ.
Ai mà biết đường, Lộ Nam vừa liếc nhìn, đột nhiên rút tay ra khỏi tay cô ta.
Tô Noãn lập tức biến sắc.
Chẳng lẽ anh không đồng ý giúp cô ta?
Lúc này, có quá nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu Lộ Nam.
Nếu đổi lại là một năm trước, Tô Bắc gặp phải chuyện này, anh sẽ không chút do dự mà ra tay giúp.
Nhưng Tô Bắc đứng trước mặt anh bây giờ, những lời của cô ta, lại có chút đáng ngờ.
Người như Phó Tuyết, mặc dù hành động chút kì quái. Nhưng cô ấy cũng không vô lý mà làm khó người khác.
Ngược lại, cô ấy cũng là một người tốt bụng, thường xuyên tài trợ cho những đứa trẻ nghèo đi học, thích điều trị y tế miễn phí cho những người nghèo và những người không có tiền đi khám, còn chưa kể, mỗi lần quyên góp, số tiền đều khiến người khác phải kinh ngạc.
Danh tiếng của Phó Tuyết ở thành phố Nam Hy này luôn rất tốt.
Cô ấy sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ làm khó Bắc Bắc, trừ phi cô làm ra chuyện xấu gì đó.
Anh nghĩ một lúc rồi nhìn Phó Tuyết.
"Viện trưởng Phó, xin hỏi đã có chuyện gì, cô tại sao lại đưa Tô Bắc vào phòng bệnh nhân tâm thần, chẳng lẽ cô ấy làm ra chuyện gì xấu sao!" Lộ Nam cau mày nói.
Phó Tuyết cười thầm.
Hóa ra vị đứng trước mặt mình, chính là huyền thoại Tô Bắc!
Nhưng mà, ngày trước nghe người khác nói, sao lại chưa từng nhắc đến, quý cô đây lại quá vô lý, không nói đạo lý đến vậy!
"Hóa ra đây là Tô Bắc!" Phó Bắc cố ý tỏ ra bất ngờ.
"Giám đốc Lộ, tôi có mắt mà không nhận ra núi Thái Sơn, xin giám đốc Lộ đừng chê cười!" Phó Tuyết cười nói.
Tô Noãn cảm thấy thoải mái hơn chút, cô ta đắc ý nhìn Phó Tuyết.
Nhìn đi, vừa nhìn thấy Lộ Nam, lại như con chuột già vừa bị dọa một trận, sự kiêu ngạo ban nãy đi đâu hết rồi!
Nhìn vẻ mặt tự mãn của Tô Noãn, Phó Tuyết cười như đứa ngốc.
Cô ấy đột nhiên quay lại.
"Giám đốc Lộ, nếu anh muốn biết đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng có thể giải thích cho anh chút, nhưng khả năng ngôn ngữ biểu đạt của tôi có hạn. Cũng may có camera ở sảnh bệnh viện, nếu anh vẫn khăng khăng muốn biết, tôi có thể dẫn anh đi xem!" Phó Tuyết vừa nói xong, sắc mặt của Tô Noãn liền trở nên vô cùng khó coi.
Hình ảnh của cô ta ở sảnh bệnh viện, có khác gì mấy bà cô ngang ngược đâu chứ.
Giờ nếu để Lộ Nam nhìn thấy bộ dạng ngang ngược không nói đạo lý đó của mình, anh nhất định sẽ suy nghĩ rất nhiều.
Đôi mắt của Tô Noãn liếc qua. Cô ta lập tức kéo Lộ Nam.
"Lộ Nam, em không cố ý, có lẽ do lo lắng anh ở cùng với Tiểu Noãn, nên lúc hỏi viện trưởng Phó hai người đang ở đâu, có chút vội vàng hấp tấp, cho nên mới khiến viện trưởng Phó hiểu lầm!",Tô Noãn nhẹ nhàng nói.
Lộ Nam cau mày.
Thực ra, nhìn sự thay đổi của hai người, anh cũng đã đoán ra được đại khái mọi chuyện.
"Vậy sao, vậy ban nãy sao em còn nói anh đừng bỏ qua cho viện trưởng Phó!" Lộ Nam lạnh lùng nói.
Tô Noãn sững sờ, cô ta oan ức kép tay áo Lộ Nam.
"Không phải ban nãy vì em quá tức giận sao, còn bị oan nữa, Lộ Nam, anh có thể đừng như vậy không!" Tô Noãn bĩu môi, không vui nói.
Lộ Nam liếc nhìn cô ta một cái.
"Một năm nay đã có chuyện gì xảy ra với em vậy, anh không hề biết tính cách của em lại thay đổi lớn như vậy, anh mong sau này em có thể biết điều chút!" Lộ Nam bình tĩnh nói.
Tô Noãn lập tức gật đầu.
"Được rồi, Lộ Nam, sau này em sẽ không như vậy nữa!" Lộ Noãn nói một cách chân thành, giống như sợ Lộ Nam không tin lời cô ta nói vậy.
Phó Tuyết nhìn cảnh này, không nhịn được mà nở ra nụ cười châm biếm.
Người như vậy, không biết tại sao Lộ Nam lại nhìn trúng nữa.
Còn không bằng cô gái đứng ở cửa, từ đầu đến cuối lặng lẽ đứng đó, không nói câu nào, khiến cô có chút ấn tượng tốt.
Cố Niên Thành nhìn hành vi của Tô Noãn, có chút căm hận!
Nhân cách của cô ta đâu rồi!
Tại sao đứng trước Lộ Nam liền có bộ dạng hạ thấp mình như vậy!
Tô Noãn cứ như vậy mà ở bên Lộ Nam.
Tại sao đứng trước mặt Lộ Nam, một chút lý trí cô ta cũng không có?
Chẳng lẽ cô ta thực sự yêu Lộ Nam đến vậy sao?
Trong lòng Cố Niên Thành mặc dù vô cùng tức giận, nhưng anh ấy cảm thấy mình cần dạy cho Tô Noãn một bài học, nếu không cô ta cứ như vậy, sớm muộn cũng để lộ mọi chuyện.
Chỉ cần thân phận của một trong hai người Tô Noãn và Tô Bắc bị Lộ Nam biết được, Lộ Nam nhất định sẽ nhận ra Tô Bắc thật là ai.
Vân Phàm nhìn ra tất cả, anh ấy trầm mặc không nói gì.
Nói tóm lại, bất luận giám đốc như thế nào, chuyện xảy ra hôm nay chắc chắn sẽ khiến Lộ Nam nhận ra một điều rõ ràng, là Tô Bắc đã không còn là Tô Bắc của trước kia.
Anh đối với cô Tô Bắc này, đầy sự chán ghét.
Phó Tuyết đứng tại chỗ, mỉm cười, lặng lẽ xem màn kịch.
Không biết tại sao, cô ấy lại thấy rất quen với thái độ, cử chỉ xấu tính của cô Tô Bắc đây.
Ánh mắt của Lộ Nam quét qua một vòng nhìn những người xung quanh.
Anh nhìn Phó Tuyết.
“Viện trưởng Phó, chuyện hôm nay thật ngại quá, có thời gian xin được mời cô một bữa ăn để cáo lỗi.”
Phó Tuyết cười khẩy.
“Không cần phải cáo lỗi, chỉ mong sau này giám đốc Lộ quản người của mình cho tốt, còn nữa, anh cũng không cần ra tay gây khó dễ cho bệnh viện, chúng tôi chỉ là một bệnh viện nhỏ, không xứng để anh động tay vào!” Phó Tuyết nói.
Lộ Nam gật đầu.
“Ừ, tôi sẽ không làm vậy!” Lộ Nam không chút biểu cảm, nói.
Phó Tuyết cười một tiếng rồi nhìn về phía Cố Niên Thành đang trầm mặc đứng đó.
“Giám đốc Cố, anh đừng cho rằng không nói gì là có thể khiến tôi quên, anh cũng là đồng phạm, làm loạn ở bệnh viện chúng tôi, hiểu chưa?” Trong nụ cười của Phó Tuyết còn mang theo chút lạnh lùng.
Cố Niên Thành liếc nhìn Phó Tuyết.
“Ừ, tôi biết rồi!” Anh hờ hững nói.
Phó Tuyết mỉm cười.
“Như vậy mới tốt chứ, dù sao thì chúng ta cũng đều là bạn tốt mà.” Phó Tuyết nói xong, mỉm cười rời đi.
Lộ Nam liếc nhìn Cố Niên Thành, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi cũng quay người rời đi.
Vân Nam cùng Tô Noãn nhanh chóng theo sau Lộ Nam.
Trong phút chốc, phòng bệnh chỉ còn lại Tô Bắc và Cố Niên Thành.
Tô Bắc hờ hững nhìn Cố Niên Thành.
“Anh đi làm thủ tục, em muốn xuất viện!” Tô Bắc không chút biểu cảm, nói.
Cố Niên Thành khẽ cau mặt.
“Nhưng mà, cơ thể của em…” Cố Niên Thành lo lắng nói.
Tô Bắc lạnh lùng hừ một tiếng.
Cô nhìn Cố Niên Thành.
“Cơ thể em làm sao? Em nói cho anh biết, em rất khỏe, cơ thể thế nào, em là người rõ nhất!” Tô Bắc không chút kiêng nể, nói.
Cố Niên Thành cảm nhận được sự tức giận của Tô Bắc.
Anh ta gật gật đầu, không muốn tiếp tục kích động Tô Bắc.
“Ừ, vậy em đợi anh, anh đi làm thủ tục xuất viện!” Cố Niên Thành nói xong liền đi xuống lầu.
Tô Bắc nhìn bóng lưng của Cố Niên Thành, sắc mặt có chút ảm đạm.
Ngày trước cô không hề biết quá khứ của mình, vẫn nghĩ không có gì lớn lao hết.
Vì cô tin những gì Cố Niên Thành nói.
Cô là vợ của anh ấy!
Những từ lúc cô ngất đi, trong đầu cô như xuất hiện những mảnh vỡ, khiến cô nhận thức được sâu sắc một điều.
Những giấc mơ mà cô hay mơ, vốn dĩ không phải mơ, mà là kí ức, là quá khứ của cô.
Cô cũng không phải vợ của Cố Niên Thành.
Bởi vì trong kí ức của cô, dường như không hề có Cố Niên Thành, mà là một người đàn ông khác.
Kí ức của cô, mặc dù rất mơ hồ!
Mặc dù cô không dám khẳng định điều gì cả!
Nhưng cô tin rằng, quá khứ của mình có liên quan đến biển hoa ở tầng cao nhất của tập đoàn Thịnh Thế.
Cô vô cùng kiên định.
Bất kể lời Cố Niên Thành nói là thật hay giả, cô nhất định sẽ bám trụ lại ở tập đoàn Thịnh Thế, tìm lại kí ức đã mất của mình.
Giờ ai cũng đều không đáng tin, cô chỉ có thể tin bản thân mình.
Cố Niên Thành làm thủ tục xuất viện xong liền đến tìm Tô Bắc.
Hai người cùng đi xuống lầu, lên xe của Cố Niên Thành.
“Anh đưa em về!” Cố Niên Thành nói.
Tô Bắc lắc đầu.
“Không! Anh đưa em đến tập đoàn Thịnh Thế! Em phải quay trở lại làm việc!” Tô Bắc kiên định nói.
Cô Niên Thành lập tức cau mày.
“Noãn Noãn, sao em không nghe lời anh vậy, nhìn dáng vẻ yếu ớt bây giờ của em, còn muốn quay về làm việc, tập đoàn Thịnh Thế không có em vẫn hoạt động bình thường, em có thể nghe lời anh được không!” Cố Niên Thành tức giận nói.
Tô Bắc hờ hững liếc nhìn Cố Niên Thành một cái.
“Em chỉ có thể nói với anh hai từ, không thể, quyết định của em, hy vọng anh sẽ tôn trọng, nếu anh đã không muốn đưa em đến tập đoàn Thịnh Thế, vậy oke, em tự xuống bắt xe đi!” Tô Bắc bình tĩnh nói.
Cố Niên Thành đột nhiên cảm thấy có chút nản lòng.
“Thôi được rồi, anh đưa em đi!” Anh ta nói xong, khởi động xe, đi về phía tập đoàn Thịnh Thế.
Vừa đến tập đoàn Thịnh Thế, Tô Bắc nói hai từ cảm ơn, xuống xe rời đi.
Nhìn bóng dáng Tô Bắc từ từ đi đến tập đoàn Thịnh Thế, Cố Niên Thành nắm chặt nắm đấm, đấm thật mạnh vào vô lăng.
Cô đã mất đi kí ức ngày trước, tại sao vẫn còn bướng bỉnh như vậy!
Chẳng lẽ cô muốn ép anh ta phải sử dụng vũ lực với cô?
Nếu không thực sự đến bước đường cùng, anh ta cũng không muốn dùng cách này với cô.
Cố Niên Thành nhắm chặt mắt, thở dài nặng nề, gọi điện nói Tô Noãn đến khách sạn Đế Tước gặp anh ta.
Anh ta vừa lái xe đi.
Tô Bắc đi lên lầu, Vân Phàm nhìn thấy cô, rõ ràng rất ngạc nhiên.
“Cô không ở bệnh viện, chạy đến đây làm gì?” Vân Phàm hỏi.
Tô Bắc nhìn anh ấy.
“Tôi cũng không có bệnh, sao phải nằm viện chứ, chi bằng quay lại quan sát mọi thứ, học thêm vài điều, trang bị kiến thức cho bản thân, phấn đấu ở lại tập đoàn Thịnh Thế!” Tô Bắc trực tiếp nói.
Vân Phàm có chút bái phục nhìn cô.
“Cô thực sự muốn cố gắng, ở lại tập đoàn Thịnh Thế sao!” Vân Phàm nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!