Tô Bắc vừa pha cà phê vừa nghĩ.
Hôm qua cô làm đổ một ít cà phê lên quần ai đó, không ngờ hôm nay còn muốn uống cà phê cô pha, quả nhiên là trêu ngươi mà!
Tô Bắc pha cà phê xong, nhanh chóng mang đến cho Lộ Nam.
Tô Bắc gõ cửa đi vào liền nhìn thấy khuôn mặt u ám của Lộ Nam.
Đúng là không khác gì Vân Phàm nói.
Khuôn mặt của Lộ Nam đen như đáy nồi, mới sáng sớm đã có bộ dạng dọa người khác sợ đó.
Tô Bắc bĩu bĩu môi.
Cô cẩn thận mang cà phê đến, đặt lên bàn của Lộ Nam.
Sợ sẽ xảy ra chuyện như hôm qua, Tô Bắc vừa đặt cà phê xuống liền quay người rời đi.
Ai biết được, cô vừa quay người, Lộ Nam liền mở lời.
“Tôi cho cô đi chưa?” Lộ Nam trầm giọng nói.
Tô Bắc sững người.
Cô quay người.
“Tổng giám đốc, anh có gì muốn phân phó?” Tô Bắc nở nụ cười tươi như hoa.
Lộ Nam lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi không có việc gì, nhưng cô thì có, đứng đó chờ!” Lộ Nam nói xong, tiếp tục cúi đầu nhìn văn kiện, không có thêm bất cứ động thái nào.
Tô Bắc không nhịn được mà than thở.
Bảo cô đứng đây chờ là muốn gì chứ!
Tô Bắc cúi đầu, thầm mắng người đàn ông ngồi trước mặt.
Rất lâu sau Lộ Nam mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Bắc, chậm rãi cầm cốc cà phê lên khỏi bàn.
Anh nhấp một ngụm, lập tức đặt nó trở lại bàn.
“Đặc quá! Pha lại!” Anh nói xong, tiếp tục xem tài liệu.
Nếu chỉ nghe giọng điệu, Tô Bắc nhất định sẽ nghĩ anh không hề tức giận.
Nhưng nhìn gương mặt đen như đáy nồi của anh, Tô Bắc liền biết, vị chủ tịch vĩ đại của bọn họ, giờ đang kiếm chuyện rồi!
Tô Bắc thầm nghĩ, được, tôi nhịn, tôi sẽ không tính toán với người mới sáng sớm đã khó ở.
Cô đi đến, cầm theo cốc cà phê đi ra ngoài.
Lộ Nam nhìn thấy cánh cửa đóng lại, mới ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên ánh gì đó, rất khó đoán.
Rất lâu sau, Tô Bắc lại bê một cốc cà phê khác đến.
Hành động của Lộ Nam không có gì thay đổi.
Anh vẫn xem tài liệu, ngẩng đầu, tìm lỗi!
Tô Bắc nhìn anh ngẩng đầu, nhếch môi.
“Nhạt quá, pha lại!” Lộ Nam nói xong, vẫn dáng vẻ không vừa ý, tiếp tục làm việc.
Tô Bắc thiếu chút tức đến hộc máu.
Không phải đặc quá thì là nhạt quá, anh rốt cuộc là cố ý, hay là vô ý vậy!
Tô Bắc siết chặt nắm tay, tự nói với bản thân, phải nhịn, nhất định phải nhịn!
Một lần nữa đi đến trước bàn làm việc, Tô Bắc nghĩ, bản thân suýt chút nữa không nhịn được, đã đấm vào mặt tên Lộ Nam này rồi.
Cô cố gẵng nhẫn nhịn, mới có thể nuốt cục tức xuống bụng.
Cô tự nói với bản thân, nhịn, nhịn, mình là một trợ lý nhỏ, chủ tịch nổi giận, cô nhất định phải chịu đựng!
Huống hồ, anh hiện giờ dù không chút biểu cảm, không nóng không lạnh, nhưng cũng không được coi là đang tức giận.
Nghĩ đến đây, Tô Bắc cảm thấy đã chấp nhận được phần nào.
Cô nhanh chóng bê cốc cà phê rời đi.
Nhìn bóng dáng Tô Bắc một lần nữa rời đi, Lộ Nam cầm cây bút, siết chặt.
Anh cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tô Bắc một lần nữa pha cà phê, và lại bị từ chối.
Cả buổi sáng cô ra ra vào vào, bị Lộ Nam quay vòng không dưới 10 lần.
Cuối cùng, Tô Bắc cũng hiểu.
Lộ Nam không phải cảm thấy cà phê không ngon, mà là cảm thấy cô không thuận mắt.
Có điều, anh không hề khiêu khích cô.
Qua một đêm anh liền trở nên lo lắng.
Trong lòng Tô Bắc không ngừng nói xấu Lộ Nam, nhưng hành động lại nghe lời, pha hết lần này đến lần khác.
Vân Phàm thấy Tô Noãn pha đến lần thứ ba, liền ra ngoài xem.
Nghe Tô Bắc nói, cô đã pha 3 lần rồi, Vân Phàm khẽ giật giật khóe miệng, gửi cho cô một cái nhìn thông cảm.
Anh nói với Tô Bắc, quen rồi thì tốt.
Tô Bắc thiếu chút muốn ngất đi, cô đến để làm việc, đâu phải đến pha cà phê, quen cái gì chứ.
Vân Phàm cười không nói gì, anh ấy thần bí nhìn Tô Bắc, quay người bước đi, Tô Bắc có vẻ hơi chán nản.
Cuối cùng, đến lần pha thứ 15, còn chưa đợi Lộ Nam nói gì, Tô Bắc như một quả bóng phát nổ.
Cô tức giận nhìn Lộ Nam.
“Tổng giám đốc vĩ đại, rốt cuộc anh muốn gì, anh có thể nói rõ được không, nếu anh muốn cà phê vị thuần khiết, phù hợp với khẩu vị của anh, vậy quán cà phê ở dưới lầu, anh có thể tùy ý lựa chọn, anh việc gì phải làm khó một trợ lý nhỏ như tôi chứ, nếu anh muốn tìm tôi kiếm chuyện, vậy phiền anh nói rõ, tôi trời sinh đơn thuần, không hiểu ý của anh, anh hết lần này đến lần khác bắt tôi pha lại cà phê, có phải nghĩ rất vui không! Cho dù anh cảm thấy vui, tôi cũng không muốn chơi nữa, vì tôi đến để làm việc, chứ không phải đến pha cà phê, hơn nữa, vị cà phê tôi pha như thế nào, tôi tự mình biết rõ, nếu anh muốn kiếm chuyện, thì tìm cái lý do nào đó hợp lý chút!” Tô Bắc tức giận nói, trút hết những bất mãn của mình.
Lộ Nam ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô.
“Sau đó thì sao, cô còn muốn nói gì nữa!” Lộ Nam không chút biểu cảm, nói.
Tô Bắc sững sờ.
“Còn… còn nữa, chuyên ngành của tôi không phải pha cà phê, nếu anh muốn, tôi sẽ lập tức đi tìm một chuyên gia đến cho anh!” Tô Bắc nhanh chóng nói.
Lộ Nam hừ nhẹ một tiếng.
“Không cần, sau này chuyện pha cà phê, giao cho cô, nhớ, khi tôi đi làm, việc đầu tiên là uống cà phê cô pha, cứ vậy đi!” Lộ Nam nói xong, cầm cốc cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm.
“Được rồi, vị ổn rồi, cô có thể đi làm việc!” Lộ Nam nói xong, tiếp tục uống thêm một ngụm rồi tiếp tục làm việc.
Tô Bắc hoàn toàn sững sờ.
Vậy là xong rồi?
Cô còn cho rằng, anh còn tiếp tục kiếm chuyện với cô!
Tô Bắc liếc nhìn Lộ Nam một cái.
“Nếu tổng giám đốc không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi làm việc!” Tô Bắc nói xong, nhanh chóng quay người rời đi.
Lộ Nam nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng kín, anh dường như còn cảm nhận được chút phẫn nộ của Tô Bắc vẫn còn đọng lại trong không khí.
Thực ra, anh không phải muốn kiếm chuyện với Tô Bắc.
Nhưng từ lúc gặp cô, anh liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Hai ngày nay, anh thường bị cô quấy nhiễu.
Tối qua gần như cả đêm không ngủ.
Sáng nay anh liền cảm thấy buồn phiền, bai rối.
Cà phê Vân Phàm pha cho anh, thực ra vị không tệ.
Nhưng anh muốn người phụ nữ đó pha cho anh.
Cô pha một lần, anh lại muốn nói cô pha lần hai.
Có lẽ, bản thân anh cũng không dám thừa nhận, anh chỉ muốn nhìn cô nhiều hơn chút, vì mỗi lần nhìn thấy cô, trong lòng anh mới cảm thấy bĩnh tĩnh hơn chút.
Nhưng mối quan hệ giữa hai người hiện nay, thân phận của anh, thận phận của cô, dường như có quá nhiều thứ ngăn cách, khiến anh không thể quang minh chính đại giữ cô lại.
Nghĩ đến đây, Lộ Nam nặng nề thở dài.
Người con gái đó đi rồi, anh mới phát hiện, dường như anh cảm thấy buồn chán hơn.
Anh đưa tay xoa trán, anh không thể tiếp tục như vậy.
Anh nhất định phải hoàn toàn chấm dứt sự chú ý đến cô, cô đối với anh mà nói, chỉ là một cấp dưới vô cùng nhỏ bé.
Lộ Nam dường như sợ hãi với sự thiếu quyết đoán của mình.
Anh cầm điện thoại gọi cho Tô Noãn.
“Bắc Bắc, trưa nay cùng đi ăn cơm, được không?” Lộ Nam nhẹ nhàng nói.
Tô Noãn nhận điện thoại của Lộ Nam thì vô cùng vui sướng, cô ta nghĩ, Cố Niên Thành quả nhiên là một thầy giáo tốt.
Bên cạnh đó, cô ta cũng không ngừng cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.
Cô không muốn bày tỏ ý tứ quá rõ ràng, nếu như vậy, Lộ Nam nhất định sẽ nghĩ cô ta không giống Tô Bắc.
Nghĩ vậy, Tô Noãn ho nhẹ.
“Lộ Nam, em đến nhà ăn ăn cơm, anh bận như vậy, chúng ta không nhất thiết phải cùng ăn cơm!” Tô Noãn nói.
Lộ Nam cau mày.
“Bắc Bắc, chúng ta cùng ăn cơm đi, công việc của anh cũng khong bận lắm, lần này em quay lại, chúng ta vẫn chưa cùng nhau ăn bữa cơm nào!” Lộ Nam nói.
Gương mặt Tô Noãn thoáng nét vui mừng, cô ta đưa tay che miệng, sợ bản thân phát ra tiếng cười.
“Vậy được, nhưng mà chuyện trưa qua, em không mong sẽ xảy ra lần nữa!” Tô Noãn nói, cố ý nói một cách lạnh lùng.
Lộ Nam gật gật đầu.
“Chuyện trưa qua, nhất định sẽ không bao giờ xảy ra nữa!” Lộ Nam kiên định nói, dáng vẻ của anh, dường như đang hứa với Tô Noãn, cũng như đang khuyên răn chính mình.
Tô Noãn khẽ cắn căn môi.
“Vậy được, trưa nay em chờ điện thoại của anh!” Cô ta nói xong liền lập tức cúp máy.
Lộ Nam nhìn cuộc điện thoại vừa cúp máy.
Nghe Tô Noãn đồng ý cùng mình ăn cơm, anh lại không hề vui vẻ, mà còn cảm thấy trong lòng càng trở nên nặng nề.
Tô Noãn cúp điện thoai, vui đến nỗi quên hết mọi thứ.
Tô Bắc pha cà phê mười mấy lần, sau khi về phòng làm việc liền nhìn thấy đống tài liệu Vân Phàm giao cho.
Hết giờ làm việc rồi.
Vân Phàm gọi Tô Bắc đi ăn cơm, Tô Bắc vẫn từ chối.
Không phải cô không muốn đi ăn cơm, mà cô muốn giữ khoảng cách với Vân Phàm.
Suy cho cùng, Vân Phàm cũng là người mà Lộ Nam vô cùng tín nhiệm, nếu cô không chú ý, sẽ rất dễ bị người khác bàn tán.
Hơn nữa, với tính cách hoài nghi của Lộ Nam, Tô Bắc nghĩ, anh cũng sẽ suy đoán linh tinh.
Vân Phàm nhìn Lộ Nam dường như không muốn ăn cơm liền tự mình rời đi.
Sau khi Vân Phàm rời đi, Tô Bắc ngồi tại chỗ nhìn đống tài liệu.
Cô đứng dậy, định đi xuống lầu.
Qua cửa kính, cô nhìn thấy Lộ Nam vừa đi vừa khoác áo, trong tay cầm theo chìa khóa xe.
Tô Bắc nhìn bóng dáng của Lộ Nam, hậm hực nhìn theo.
Vì không thể ở trước mặt mà mắng anh ta, nên cô chỉ có thể trút giận bằng cách này.
Người đàn ông này, đúng là có bệnh mà,
Giờ Tô Bắc bắt đầu nghi ngờ, có phải vị chủ tịch vĩ đại này có loại bệnh gì đó.
Cô thấy hành động của anh ngày hôm nay, đúng là vô nghĩa.
Hết lần này đến lần này bắt cô đi pha cà phê, chẳng lẽ vui lắm sao?
Tô Bắc nhìn Lộ Nam đi ra khỏi thang máy, cô mới thu lại tầm mắt đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!