Sắc mặt của Tô Noãn, rõ ràng là không vui.
Lộ Nam không biết vì sao cô ta không vui, anh đơn thuần nghĩ rằng, là do anh để cô ta đợi lâu quá nên cô ta mới như vậy.
Lộ Nam sao có thể nghĩ được rằng, Tô Noãn ở trước mắt anh, vốn dĩ không phải Tô Bắc, trong lòng có biết bao thủ đoạn, tâm tư khó lường.
Lộ Nam đi đến, đưa tay giữ lấy Tô Noãn.
“Bắc Bắc, đừng giận nữa, ban nãy anh có chút chuyện nên mới đến muộn, để em phải đợi, anh đã đặt chỗ rồi, chúng ta đi thôi, đồ ăn cũng sắp lên rồi.” Lộ Nam nói.
Tô Noãn ủ rũ nhìn anh, không nói gì, Lộ Nam chỉ có thể thở dài bất lực.
Hai người đi xuống lầu, đi thẳng đễ bãi đỗ xe.
Trong thang máy, Lộ Nam hết sức nhẫn nại nói với Tô Noãn vài câu, sắc mặt cô ta cũng không khá lên là bao.
Hai người đi đến bãi đỗ xe, lái xe đi đến nhà hàng.
Lộ Nam không để ý đến, khi anh vừa lái xe khỏi bãi đỗ xe, trong góc tối, có một người đang chầm chậm bước ra.
Khuôn mặt của anh ta, nửa tối, nửa được chiếu sáng.
Nhưng nếu để ý, có thể nhận ra rõ ràng, anh ta chính là người mà một năm trước đột nhiên biến mất – Lý Vân Khải.
Ban đầu Lý Vân Khải là được Cố Niên Thành cứu giúp.
Lúc Cố Niên Thành cứu anh ta, đơn thuần chỉ là vì cạnh tranh thương mại.
Chừng nào Lý Vân Khải không xuất hiện, Lộ Nam sẽ khó mà vực dậy lại bất động sản Lý Thị.
Cố Niên Thành lúc đó nghĩ như vậy, nhưng anh ấy không ngờ rằng, Lộ Nam thực sự có thể cứu sống bất động sản Lý Thị.
Vì vậy, khi Lộ Nam bán đi số bất động sản còn tồn lại, Cố Niên Thành liền cảm thấy Lý Vân Khải không còn chút tác dụng.
Anh để mặc Lý Vân Khải tự sinh tự diệt.
Lý Vân Khải mất đi ba, mẹ trở thành người thực vật chỉ sau một đêm.
Anh ta không thể chấp nhận được sự thật.
Anh ta say khướt, mơ mộng một thời gian dài, uống suốt mấy ngày ở một quán bar, nợ rất nhiều tiền, bị người khác tìm đuổi, cả ngày giống như con chuột chui rúc, bị mọi người chửi bới.
Lý Vân Khải không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng muốn đi tìm Lộ Nam.
Anh ta nghĩ, là Lộ Nam ép chết ba mình, hại mẹ anh ta trở thành người thực vật, nếu còn chút lương tri, nhất định sẽ giúp anh ta trở số nợ cờ bạc.
Nhưng Lý Vân Khải không ngờ rằng, anh ta còn chưa gặp được Lộ Nam đã bị bọn chủ nợ bắt đi.
Anh ta đã vay nặng lãi, lợi nhuận cao đến mức bản thân cũng không còn nhớ nữa.
Sau khi Lý Vân Khải bị bọn chúng bắt đi, bọn chúng mỗi ngày đều động tay động chân với Lý Vân Khải, mỗi ngày của Lý Vân Khải trôi qua, có thể nói toàn là đau đớn.
Nhưng không biết tại sao, anh ta càng hận Lộ Nam.
Anh ta nghĩ, nếu không phải vì Lộ Nam, anh ta nhất định sẽ không trở thành thế này.
Lý Vân Khải thề rằng, nếu một ngày anh ta có thể sống sót ra ngoài, anh ta chắn chắn sẽ không để Lộ Nam yên.
Anh ta nhất định sẽ báo thù!
Những ngày sau, dường như Lý Vân Khải chỉ có duy nhất ý nghĩ đó trong đầu.
Cơ hội rất nhanh đã đến.
Bọn chủ nợ cần một nhóm côn đồ.
Lý Vân Khải nghe được tin từ mấy người mỗi ngày đều đến dạy dỗ anh ta.
Anh ta luôn chờ, cuối cùng cũng chờ được vị đại ca đó đến tìm mình.
Anh ta nhanh chóng nói suy nghĩ của mình cho vị đại ca đó.
Anh ta nói, mặc dù bản thân không một xu dính túi, nhưng giờ anh ta sẵn sàng bán thân cho tổ chức, trở thành một phần tay chân của đại ca.
Vị đại ca này, được gọi là Hắc đại ca.
Ông ta vốn đã có tính hung hãn, lại thông qua đàn em, biết được ba Lý Vân Khải đã chết, mẹ trở thành người thực vật, giờ chỉ còn lại một mình.
Một người đang tuyệt vọng, chính xác là những gì họ cần.
Ông ta suy nghĩ một lúc, dễ dàng đồng ý với ý tưởng của Lý Vân Khải.
Kể từ đó, Lý Vân Khải trở thành gã côn đồ trong thế giới ngầm.
Ban đầu, cơ thể anh ta nhỏ bé, đứng giữa lũ côn đồ to xác, trông anh ta như một con gà, dường như chỉ cần người khác tát một cái là có thể hạ gục anh ta.
Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi thế giới ngầm hay không, Lý Vân Khải dần trở nên u ám, thâm trầm.
Để có thể tăng cường khả năng của mình, anh ta không ngừng tập luyện, không ngừng tăng cường độ tập.
Chỉ trong nửa năm nỗ lực, Lý Vân Khải đã đánh bại tất cả những tên côn đồ ở thế giới ngầm, thành công trở thành cánh tay đắc lực cho Hắc đại ca.
Hai tháng trước anh ta mới được phép ra khỏi tổ chức.
Sau khi ra ngoài, anh ta từ từ tìm hiểu những thay đổi ở thành phố Nam Hy suốt một năm qua.
Mấy ngày gần đây, anh ta mua chuộc nhân viên quản lý bãi đỗ xe của tập đoàn Thịnh Thế.
Anh ta nói mình không còn chỗ để về, chỉ cần cho anh ta một chỗ ở là được.
Nhân viên quả lý bãi đỗ xe vốn không đồng ý.
Nhưng cuối cùng lại bị Lý Vân Khải khơi dậy lòng thương cảm.
Anh ta nói, sau 10 giờ anh ta đến ngủ ngờ một đêm, ngày hôm sau trời sáng sẽ lập tức rời đi.
Nhân viên quản lý cảm thấy đáng thương, hơn nữa thời gian cũng ngắn, ở đây cơ bản cũng không có ai.
Cuối cùng nhân viên quản lý cũng đồng ý.
Nhưng từ khi Lý Vân Khải có thể tự do đi vào bãi đỗ xe, anh ta thường lẻn vào trong, đứng nấp đâu đó, chờ Lộ Nam xuất hiện.
Hôm nay là lần thứ tư anh ta nhìn thấy Lộ Nam rồi.
Anh ta đang lên kế hoạch để trả thù.
Dù sao giờ đây anh ta cũng chỉ còn lại một mình, chỉ cần có thể giết Lộ Nam, trả thù cho ba là được.
Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất, anh ta giết Lộ Nam, cũng chỉ là một mạng đền một mạng.
So với thân phận của Lộ Nam bây giờ, anh ta coi như cũng lợi hơn.
Lý Vân Khải bây giờ, chính là hoàn toàn quyết tâm, một lòng không sợ chết.
Có điều, những gì anh ta cần bây giờ, là một người có thể trao cho anh ta cơ hội, cơ hội có thể giết chết Lộ Nam.
Lý Vân Khải hôm nay vốn đã định ra tay.
Vì bãi đỗ xe này không một bóng người, cho dù anh ta có giết Lộ Nam, cũng không chắc sẽ tra ra được là anh ta làm.
Nhưng anh ta lại nhìn thấy Tô Bắc!
Không sai, Lý Vân Khải cũng không nhận ra Tô Noãn.
Nói một cách chính xác, anh ta thậm chí không thể tưởng tượng được Tô Noãn thay đổi mọi thứ, trở thành Tô Bắc.
Lý Vân Khải hoàn toàn bị sốc trước tin tức bất ngờ này.
Cho nên anh ta mới từ bỏ kế hoạch hôm nay.
Hôm nay vốn đã quyết phải ra tay.
Nhưng không ngờ, Tô Noãn lại xuất hiện.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, hình ảnh anh ta phản bội Tô Bắc, hình ảnh Tô Bắc 5 năm trước, lại hiện rõ mồn một trong tâm trí anh ta.
Lý Vân Khải cố gẵng nhẫn nại, để bản thân bình tĩnh chút ít.
Sau khi anh ta được ra ngoài, phải điều tra hai tháng mới dám ra tay.
Nhưng mà tin tức mà anh ta điều tra, rõ ràng Tô Bắc đã biến mất một năm nay, sao cô ấy lại đột nhiên xuất hiện vậy!
Sắc mặt của Lý Vân Khải vô cùng khó coi, rất lâu sau anh ta mới trấn tĩnh lại được.
Trước tiên không nghĩ nhiều đến vậy, không cần biết Tô Bắc có hay không, anh ta nhất định phải tìm Lộ Nam báo thù!
Anh ta nhất định không được vì sự xuất hiện của Tô Bắc mà thay đổi kế hoạch.
Nghĩ đến đây, Lý Vân Khải chầm chậm lùi về sau, ẩn mình trong bóng tối.
Nếu hôm nay không được, vậy đổi ngày hành động vậy!
Sau khi Lý Vân Khải rời đi, bãi đỗ xe lại không một bóng người.
Lúc Lộ Nam và Tô Noãn ăn cơm, anh thất thần.
Anh luôn nghĩ, khi người con gái đó pha cà phê cho mình, anh hết lần này đến lần khác nói không được, cô lại hết lần này đến lần khác chạy đi pha lại cốc mới.
Anh rõ ràng nhìn ra được, cô thực sự rất muốn đánh người nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
Không biết tại sao, nghĩ đến dáng vẻ tức giận của cô lúc đó, anh lại thấy rất đáng yêu.
Lộ Nam nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ chầm chậm lắc đầu.
Anh không thể nghĩ như vậy nữa,
Người mà anh nên nghĩ đến, quan tâm đến, chính là người con gái trước mặt mới đúng!
Thấy Lộ Nam lắc đầu, Tô Noãn hơi ngạc nhiên.
“Lộ Nam, anh lắc đầu gì vậy, cơ thể không khỏe sao?” Tô Noãn hỏi.
Lộ Nam lắc lắc đầu.
“Không có!” Anh hờ hững nói.
“Vậy là thức ăn không hợp khẩu vị rồi!” Tô Noãn chắc chắn nói.
Lộ Nam mím môi, khẽ cười.
“Không có, em đừng nghĩ lung tung, anh đang nghĩ đến vài chuyện nhỏ, chúng ta ăn cơm đi, ăn xong còn phải về công ty nữa!” Lộ Nam nói.
Nụ cười trên gương mặt Tô Noãn nhạt dần.
Cô ta buồn bã nói một tiếng: “Ừ!”
Lộ Nam cũng không có ý định dỗ dành cô ta, hai người ngồi đó, bầu không khí có chút kì lạ.
Ăn xong, Lộ Nam đưa Tô Noãn về công ty.
Tô Bắc ăn xong đi lên lầu, vừa hay kỳ sinh lý đến.
Tô Bắc nhanh chóng đi xuống lầu, chạy đi mua băng vệ sinh.
Cô vừa mua băng vệ sinh xong, đang trên đường thì nhìn thấy xe của Lộ Nam, Tô Noãn ngồi bên trong, cô ta nghiêng đầu, không biết đang nói gì với Lộ Nam.
Nhưng mà, cô ta đang cười rất vui vẻ.
Tô Bắc có chút đau lòng, cô mạnh mẽ lắc lắc đầu, nhanh chóng đi về phía công ty.
Cô đến công ty hai ngày, đã nghe nói mối quan hệ giữa Lộ Nam và Tô Bắc cùng vô số phiên bản câu chuyện tình cảm của hai người.
Bọn họ nói, ngày trước Tô Bắc ở công ty, không gọi là Tô Bắc, gọi tên tiếng anh là Anne.
Lúc đó, cô là thẻ bài vàng của công ty giải trí Tinh Không, giám đốc Lộ yêu cô ta đến tận xương tủy.
Tô Bắc vốn cho rằng, chuyện này đối với cô mà nói, chỉ là nghe cho có.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Noãn và Lộ Nam, cô dường như nhận thức được một vài chuyện.
Cô không biết tại sao bản thân lại cảm thấy khó chịu.
Cảm giác khó chịu này đến quá bất ngờ, không thể giải thích được.
Tô Bắc nhanh chóng đi ra khỏi thang máy, thang máy bên cạnh của chủ tịch cũng mở ra.
Lộ Nam quay người liền nhìn thấy Tô Bắc, ánh mắt của anh thu lại, dường như chỉ nhìn thấy chút lòng đen bên trong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!