Lộ Hướng Viễn mắng xong Lộ Nam vẫn ngồi yên ở đó, không động đậy. Anh đã quá hiểu trò này của bà nội rồi, chỉ cần gặp phải chuyện gì không vừa ý, bà nhất định sẽ giả bệnh. Trước đây anh có thể một mắt nhắm một mắt mở để thuận theo ý bà, nhưng lần này thì tuyệt đối không thể, anh không thể ly hôn với Tô Bắc được!
Lộ Hướng Viên phẫn nộ, ông nổi trận lôi đình, ánh mắt như bốc lửa muốn xông tới đánh Lộ Nam. Tô Bắc ngẩn người, với tình cảnh trước mắt như vậy cô thật sự không biết Lộ Nam sẽ xử lý thế nào.
Đúng một giây sau đó, Lộ Nam đột nhiên mở miệng, anh buông ra một câu khiến tất cả mọi người đều phải sửng sốt, bao gồm cả Tô Bắc. Lộ Nam nói:
“Bà, Bắc Bắc mang thai rồi!”
Tô Bắc như mờ mắt, phản ứng đầu tiên của cô là cô mang thai rồi, sao chính bản thân cô còn không biết? Nhưng nhìn vào dáng vẻ khẳng định chắc nịnh của Lộ Nam, có vẻ như anh không hề nói dối.
Trong nháy mắt sắc mặt của Lộ Tây Tây liền trở nên tái nhợt lại, tựa như chỉ một giây sau thôi đã có thể ngã xuống. Bờ môi trắng bợt, không ngừng run rẩy. Lộ Hướng Viễn ngạc nhiên mà hỏi:
“Mang thai rồi ư?”
Mục Niệm Ảnh đang bệnh, dường như vừa uống thuốc thần đã ngay lập tức đứng dậy, bà kích động nhìn Lộ NamL
“Tiểu Nam, cháu nói thật sao?’’
Tôn Tịnh Di tha thiết nhìn chằm chằm vào Lộ Nam, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh, bà cũng không quên quét ánh mắt sáng như mắt mèo của mình qua bụng của Tô Bắc. Tô Bắc nuốt nước bọt, nhìn vào cảnh tượng trước mặt, cô liền cúi đầu, giữ im lặng lúc này chính là thượng sách. Cô không biết nên làm gì, cho dù có muốn phối hợp diễn với Lộ Nam cũng không biết phải hành xử sao cho đúng. Hơn nữa điều mà cô càng không hiểu hơn chính là hai người họ đều không ở cùng phòng, Lộ Nam rốt cuộc lấy dũng cảm từ đâu ra mà dám nói rằng cô đã mang thai như vậy, anh không sợ sau này mọi chuyện sẽ vỡ lở ra sao?
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn thẳng vào Lộ Nam, sốt ruột chờ đợi câu trả lời từ anh. Lộ Nam lướt nhìn một vòng, bao gồm cả Tô Bắc đang cúi đầu phối hợp diễn cùng với anh. Anh hắng giọng, trung thực thành khẩn mà nói:
“Bố mẹ, bà, con nói đều là sự thật, chúng con cũng mới biết chuyện này từ hai ngày trước mà thôi. Vốn dĩ định gây bất ngờ cho mọi, ai ngờ buổi tối nay mọi người lại nói những lời…”
Mộ Niệm Ảnh nheo mắt nhìn Lộ Nam:
“Tiểu Nam, cháu nói như vậy chúng ta đều sẽ không tin đâu, cháu có chứng cứ gì không?”
Gương mặt Lộ Nam đột nhiên nở ra một nụ cười hạnh phúc, Tô Bắc đưa mắt nhìn theo anh, không khỏi kinh ngạc. Không sai, nụ cười ấy của Lộ Nam, chính xác là hạnh phúc! Anh trêu chọc nói:
“Bà này, bà xem bà nói đi, chúng cháu mới tự thử thôi thì lại không yên tâm cho lắm, sau đó liền tới bệnh viện một chuyến, nhất định phải có phiếu siêu âm rồi!”
Nói xong, anh như đang làm ảo thuật, cẩn thận lấy từ trong túi áo ra một tờ phiếu siêu âm, đưa cho Mục Niệm Ảnh. Khoảnh khắc ấy, Tô Bắc cũng không biết nên biểu cảm ra sao, cô ngảng đầu, ngóng trông vào tờ giấy ở trong tay Lộ Nam. Đó thực là phiếu siêu âm mang thai ư? Cô chưa hề tới bệnh viện lần nào, Lộ Nam lấy thứ đó từ đâu ra vậy? Hơn nữa quan trọng nhất chính là trong bụng cô lúc này trống rỗng, không có gì cả!
Mục Niệm Ảnh sau khi xem xong lập tức cười tươi. Bà đưa ánh mắt nhìn vào bụng của Tô Bắc, say mê ngắm nghía tựa như đang ngắm một vật bảo ngàn năm vậy. Tô Bắc đột nhiên cười một tiếng, cô quở trách nói:
“Em đang bảo tại sao phiếu siêu âm của em đi đâu rồi, hóa ra là do anh cầm đi à!”
Lộ Nam cười nói:
“Tờ giấy này tuy rất nhẹ, không hề có trọng lượng gì cả, nhưng nói đối với anh lại vô cùng quan trọng. Nó cũng chính là bằng chứng cho em bé đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời của hai chúng ta, do vậy anh muốn nâng niu nó như một vật quý vậy!”
Tô Bắc mãn nguyện mỉm cười, cũng đều đã bươn trải sớm chiều trong giới giải trí, kĩ năng diễn xuất ít nhiều cũng không tồi.
Lộ Tây Tây nhìn hai người họ ngang nhiên ân ái trước mặt, tưởng chừng như đã tức tới mức sắp hộc máu ra cả rồi. Lộ Hướng Viễn hắng giọng một tiếng, chỉ có điều cơ mặt ông rõ ràng đã giãn ra rất nhiều, ông mở miệng nói, giọng điệu mang theo chút ấm áp:
“Chuyện lúc nãy đều là do hiểu nhầm mà ra, chúng ta cũng chỉ là nghe đồn mà ra, vả lại mấy cái tin giải trí ấy đúng là không thể tin thành thật được. Tô Bắc à, con và Tiểu Nam hai đứa phải bảo ban chăm sóc nhau, bình thường công việc cũng đừng gắng sức quá, phải chú ý tới sức khỏe nữa!”
Nghe Lộ Hướng Viễn dặn dò như vậy, Tô Bắc chợt cảm thấy rất buồn cười. Tô Bắc mỉm cười, ngoan ngoãn trả lời:
“Bố, con biết rồi ạ!”
Sắc mặt của Mục Niệm Ảnh cũng nhanh chóng thay đổi, bà gượng gạo nói:
“Tô Bắc, lúc nãy có lẽ bà đã nặng lời với cháu rồi, bà già này bình thường cũng chẳng mấy ra ngoài bao giờ, có những chuyện chắc cũng chưa hiểu rõ cho lắm. Những gì bà nói cháu cũng đừng để bụng nhé, thời gian đầu mang thai cháu tuyệt đối phải chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ nhé!”
Tô Bắc liên tục gật đầu, dường như chuyện vừa nãy chẳng hề để tâm tới chút nào, cô nheo mắt cười nói:
“Bà, cháu cảm ơn bà đã quan tâm, cháu nhất định sẽ cẩn thận ạ.”
Mục Niệm Ảnh nhìn Tô Bắc, ánh mắt trìu mến, nụ cười đôn hậu. Suy cho cùng thì con gái của những nhà có quyền lực vị thế cũng hoàn toàn khác với con cái của những nhà thấp kém kia, hiểu chuyện biết điều hơn rất nhiều.
Lộ Tây Tây nhìn vào gương mặt đắc ý của Tô Bắc, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. Cô ta tức giận cuộn tròn tay lại, móng tay mới làm đều đã đâm sâu vào thịt nhưng cô dường như lại chẳng hề cảm thấy chút đau đớn nào. Lộ Nam thấy mọi chuyện đều đã được giải quyết ổn thỏa liền nhanh miệng nói:
“Bà, bố, mẹ, mọi người nghỉ sớm đi, thời gian cũng chẳng còn sớm nữa, con và Bắc Bắc xin phép về trước ạ!”
Mục Niệm Ảnh liền vội vàng nói:
“Hay là tối nay hai đứa ngủ lại đây đi!”
Mục Niệm Ảnh vẫn nhìn chằm chằm vào bụng của Tô Bắc, dường như có chút không nỡ xa. Không biết rốt cuộc là bà không nỡ xa Lộ Nam hay không nỡ xa “đứa bé” nằm trong bụng Tô Bắc, nhưng Tô Bắc có thể cảm nhận được người bà không nỡ xa chắc chắn sẽ không phải là cô! Chỉ có điều bây giờ Mục Niệm Ảnh vẫn đang lầm tưởng mọi chuyện là thật, trong bụng cô đang mang một quả trứng vàng nên mới như vậy.
Lộ Nam đưa mắt nhìn Tô Bắc, chỉ thấy cô vẫn ngồi yên ở đó, gương mặt không chút biểu cảm, một lời cũng không nói ra, miệng cười đầy ý khiêu khích, anh lắc đầu cười:
“Bà à, không cần đâu ạ. Bắc Bắc chỉ cần lạ nhà thôi là sẽ không ngủ được, chúng cháu vẫn nên là quay về chung cư thôi ạ!”
Mục Niệm Ảnh tuy không muốn, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện Tô Bắc sẽ mất ngủ có thể sẽ ảnh hưởng tới chắt của bà, bà đành miễn cưỡng nói:
“Vậy được rồi, hai đứa đi đường cẩn thận chút!”
Lộ Nam gật đầu, đưa Tô Bắc rời đi.
Lúc này, tại biệt thự nhà họ Lộ, trong phòng của Lộ Tây Tây.
Lộ Tây Tây khóa trái cửa phòng, hai mắt rưng rưng long lanh đầy nước mắt. Cô đi tới trước bàn trà được đặt ở trong phòng, đưa tay hất văng bình hoa đặt trên đó. Chiếc bình hoa thủy tinh trong nháy mắt liền rơi xuống đấy, vỡ toang ra, Lộ Tây Tây cảm thấy trái tim mình cũng giống như chiếc bình hoa này vậy, vỡ vụn thành trăm mảnh. Người phụ nữ đó, quả nhiên đã mang thai rồi, hơn nữa còn mang thai con của anh hai! Cô hận mình không thể tự tay giết chết Tô Bắc ngay lúc này. Hai bàn tay của Lộ Tây Tây run rẩy, gương mặt nguy hiểm.
Đột nhiên từ phía ngoài cửa truyền vào trong giọng nói của đàn ông, Lộ Hướng Viễn nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng con gái, không yên tâm hỏi:
“Tây Tây, có chuyện gì vậy? Con không sao chứ?”
Lộ Tây Tây nhanh chóng ổn định lại tinh thần, cố gắng cho giọng nói thật bình tĩnh:
“Không sao đâu bố, bố mau đi ngủ đi, con chỉ là không cẩn thận nên làm đổ bình hoa mà thôi!”
Lộ Hướng Viễn gật gật đầu:
“Được rồi, vậy con cẩn thận chút nhé!” Nói xong ông liền rời đi.
Lộ Tây Tây hít một hơi thật sâu, đôi mắt cô phát ra một tia sáng hiểm ác, hoàn toàn không hề giống với cô gái hiền dịu mà mọi người vẫn thường hay dành lời khen.
Tô Bắc và Lộ Nam lên xe xong.
Thông qua chuyện của buổi tối nay, Tô Bắc đối với những chuyện xảy ra trước đây dường như đã không còn để bụng mấy nữa rồi. Cô nhìn Lộ Nam nói:
“Sao anh lại có phiếu siêu âm mang thai vậy, đừng nói với em là một người đàn ông như anh chạy tới bệnh viện yêu cầu thứ đó mà bác sĩ cũng có thể tùy tiện làm cho anh cái tờ phiếu giả này đâu nhé!”
Lộ Nam bí hiểm nhìn cô rồi từ từ nói:
“Anh bảo Phương Bình Diễn làm đó, cậu ta là bác sĩ, làm mấy thứ này dễ ợt ấy mà!”
Tô Bắc ngay tức khắc liền hiểu ra, hóa ra là do Phương Bình Diễn làm, chẳng trách sao! Phương Bình Diễn là bác sĩ gia đình của nhà họ Lộ, nhưng đồng thời cũng là bác sĩ của bệnh viện nổi tiếng nhất Nam Hi, chuyên gia tư vấn của bệnh viện Thiên Hòa, muốn làm mấy thứ như vậy đúng là dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều Tô Bắc vẫn cô cùng cảm phục Lộ Nam, quả nhiên có thể nghĩ ra cách này.
Lộ Nam kiêu ngạo hắng giọng một tiếng, không nói gì thêm. Sáng nay khi anh yêu cầu Vân Phàm tới tìm Phương Bình Diễn để làm phiếu siêu âm giả này, Phương Bình Diễn lúc đó cũng đã vô cùng kinh ngạc. Sau đó khi nghe anh nói là làm cho Tô Bắc chứ không phải cho Lộ Nam, anh liền lập tức hiểu ra ý của Lộ Nam.
Tô Bắc nghĩ ngợi một lát, lo lắng nói:
“Anh nói dóc như vậy anh không sợ sau này mọi chuyện vỡ lở ra sao? Bụng em cứ mãi thế này không to lên, tới lúc đó anh định giải thích với người nhà anh kiểu gì?”
Lộ Nam nhếch mày, vừa lái xe vừa nói:
“Cái này không khó, giải quyết vấn đề này dễ hơn vấn đề tối nay nhiều!”
Tô Bắc tò mò nhìn anh: “Ví dụ như?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!