Trình Tử Hổ nói xong, ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng vào Nghiêm Nghệ Đình. Nghiêm Nghệ Đình là người của công chúng, hơn nữa cũng là nghệ sĩ do Anne quản lý, cô ta đã biết chuyện anh muốn đối phó với Anne như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nhưng bây giờ đang ở trong công ty, anh dường như cũng chẳng thể làm gì cô, lỡ như bị ai bắt được thì anh nhất định sẽ chết chắc rồi! Nghĩ tới đây, sắc mặt của Trình Tử Hổ càng trở nên khó coi hơn. Nhìn vào bộ dạng đắc ý của Nghiêm Nghệ Đình, anh ta đe dọa:
“Nghiêm Nghệ Đình, cô mà dám ăn nói lung tung thì đừng trách ông đây mạnh tay nhé! Cô có tin tôi sẽ vứt cô ra giữa đường không, để xem tới lúc đó cô có thể làm ngôi sao được nữa không!”
Nghiêm Nghệ Đình chau mày, cô không ngờ rằng đã tới mức này rồi mà tên Trình Tử Hổ này còn dám uy hiếp cô, cô nhếch miệng nói:
“Trình Tử Hổ, anh chắc không?”
Cô đột nhiên rút điện thoại ra, đưa cho Trình Tử Hổ xem một bức ảnh, trong bức ảnh là hình ảnh Trình Tử Hổ đang bám theo Tô Bắc. Sau đó cô liền nói tiếp:
“Tôi còn ghi âm nữa, lúc nãy anh nói chuyện điện thoại đều đã được ghi hết vào đây rồi, anh có tin anh dám động tới tôi thì những thứ này sẽ lập tức được phát tán ra bên ngoài, anh đắc tội với Anne, lẽ nào anh không sợ cô ấy sẽ truy cứu trách nhiệm của anh sao?”
Sắc mặt của Trình Tử Hổ lập tức tối sầm lại, anh ta không ngờ rằng Nghiêm Nghệ Đình lại khó đối phó như vậy. Anh ta hung hãn nhìn Nghiêm Nghệ Đình:
“Nói đi, rốt cuộc cô muốn gì? Nhìn dáng vẻ không lo không gấp này của cô thì có vẻ như cũng chẳng hề bận tâm tới Anne đâu nhỉ, cô có mục đích gì thì mau nói ra, đừng ở đó mà giả thần giả quỷ với tôi nữa!”
Nghiêm Đình Nghệ khinh thường, bật cười:
“Tôi là ngôi sao lớn, sao phải ở đây giả thần giả quỷ với một nhân viên bảo vệ thấp bé như anh, chỉ cần anh nói cho tôi biết sao anh lại tìm người đụng Anne, tôi sẽ lập tức coi như chưa hề nhìn thấy gì cả!”
Trình Tử Hổ chần chừ, sắc mặt khó tin nhìn Nghiêm Đình Nghệ:
“Cô nói thật sao?”
Nghiêm Nghệ Đình cong môi:
“Tất nhiên rồi! Tôi còn có thể lừa anh được nữa sao?”
Trình Tử Hổ quan sát Nghiêm Nghệ Đình một hồi, dường như cảm thấy cô thật sự sẽ không nói chuyện này ra mới yên tâm từ từ nói:
“Chỉ đơn giản là vì cô ta dám động tới người của tôi, mà cô ta bây giờ lại đang mang thai nên tôi muốn cho cô ta nếm thử chút mùi vị tổn thương thôi mà, tôi muốn cô ta phải đau đớn hơn gấp nghìn lần!”
Nhìn vào gương mặt dữ dằn của Trình Tử Hổ, Nghiêm Nghệ Đình không khỏi kinh ngạc, cô vội vàng hỏi lại:
“Anh nói thật ư? Anne mang thai sao? Nhưng cô ta còn chưa hề kết hôn mà!”
Trình Tử Hổ bật cười một tiếng:
“Nghiêm Nghệ Đình, cô đừng nói với tôi là cô cảm thấy việc ăn cơm trước kẻng này là một chuyện vô cùng hiếm gặp đấy nhé!”
Nghiêm Nghệ Đình bĩu bĩu môi, được thôi, tuy rằng cô có chút kinh ngạc nhưng phần nhiều thì hứng thú hơn đó. Cuối cùng cô cũng đã nắm thóp được Tô Bắc, cô nhất định sẽ khiến Tô Bắc phải thân bại danh liệt.
Nhìn vào ánh mắt nguy hiểm của Nghiêm Nghệ Đình, Trình Tử Hổ liền thở dài một tiếng, lòng dạ của người phụ nữ này quả thật thâm độc! Cô ta rõ ràng là nghệ sĩ của Anne, vậy mà lại muốn thông đồng với người ngoài cùng nhau dìm chết cô ấy.
Nghiêm Nghệ Đình vênh mặt nhìn Trình Tử Hổ, ngênh ngang kiêu ngạo nói:
“Anh yên tâm đi chuyện hôm nay của anh tôi sẽ không nói ra đâu, nhưng đồng thời anh cũng phải vờ như hôm nay cũng không nhìn thấy tôi!”
Cả hai người nhìn nhau cười, dường như đã hiểu được ẩn ý của đối phương. Nghiêm Nghệ Đình nhanh chóng biến mất khỏi khu vực thang bộ.
Tại cửa chính của tập đoàn Thịnh Thế.
Tô Bắc đi về phía quán ăn mà thường ngày cô vẫn hay lui tới, nhưng vừa đi được vài bước cô liền cảm thấy có gì đó không đúng ở đây. Chiếc xe màu đen đỗ ở đối diện công ty, dường như trong có người đang nhìn thẳng vào cô. Tô Bắc có chút bồn chồn, cô vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn chiếc xe đỗ ở đó. Trực giác mách bảo cô rằng chiếc xe đó vô cùng khả nghi, dường như tới đây là vì muốn nhắm tới cô vậy. Tô Bắc bước nhanh chân hơn, hôm nay cứ có điều gì đó khác so với bình thường.
Khi đi tới ngã tư, Tô Bắc liền dừng lại, cô nhìn lên đèn xanh, rồi lại nhìn xung quanh bốn phía. Khi phát hiện ra không có chiếc xe ban nãy mới yên tâm đi lên phần vạch kẻ dành cho người đi bộ. Nhưng khi cô vừa đi phần giữa của vạch kẻ đường thì đột nhiên chiếc xe ban nãy dừng ở đối diện công ty lập tức phi như điên xông về phía cô. Trong đầu Tô Bắc ngay tức khắc liền nảy số, chân cô lùi lại về phía sau, muốn tìm cách tháo chạy. Từ lúc đầu quả nhiên cô đã không hề đoán nhầm, đối phương rõ ràng muốn nhắm vào cô. Tô Bắc tuy phản ứng rất nhanh nhạy nhưng hai bước chân của cô sao có thể nhanh được bằng tốc độ của xe ô tô được cơ chứ. Dường như chỉ cần một cái chớp mắt nữa thôi thì chiếc xe màu đen ấy đã đâm phải vào cô rồi, Tô Bắc tránh không kịp, kinh hãi nhìn vào chiếc xe ấy.
Đột nhiên, từ phía sau chiếc xe màu đen bỗng xuất hiện một chiếc Maserati màu trắng từ đâu xông tới. Trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Tô Bắc, chiếc xe Maserati trắng bất cần đâm thẳng vào đít của chiếc xe màu đen. Chiếc xe Maserati trắng sau khi va vào chiếc xe màu đen xong liền đánh lái hướng về phía sau lưng của Tô Bắc, còn chiếc xe màu đen thì lại ngoảnh sang phía đối diện của Tô Bắc. Nhìn chiếc xe màu đen đâm vào hàng rào chắn ven đường, đít xe đã bị đâm mạnh tới mức lõm cả vào trong, Tô Bắc may mắn thoát khỏi tai nạn, cô hoảng hồn nhìn vào cảnh tượng gây chấn động lòng người trước mắt. Dường như chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trước mặt Tô Bắc tựa như đang diễn một cảnh trong phim vậy, mà cô lại chính là nhân vật chính ở đây.
Tô Bắc gõ gõ đầu, sau đó hướng ánh mắt về phía chiếc xe Maserati trắng. Vì cấu tạo cũng như chất lượng của chiếc xe đều thuộc hạng cao cấp nên sau khi đụng xe xong chỉ có mỗi phần đầu và phần đèn của xe bị hỏng, những chỗ khác đều hoàn toàn không bong tróc hay hỏng hóc chút nào. Tô Bắc vui mừng, cũng may là xe không sao, người ở trong xe chắc có lẽ cũng không có vấn đề gì rồi. Dẫu sao thì người ta cũng đã cứu cô một mạng, cô nhất định phải cảm ơn đối phương thật cẩn thận rồi. Tô Bắc nhìn vào trong phần kính trước của xe, nhưng tiếc rằng lại chẳng hề nhìn thấy người ở phía trong. Đối phương đã dùng loại kính đặc biệt, có thể từ trong nhìn ra ngoài nhưng người ở bên ngoài lại chẳng thế nhìn thấy bên trong. Tô Bắc tiến tới, nhưng ai ngờ rằng cô mới chỉ vừa nhấc chân được vài bước vì cửa xe của chiếc Maserati trắng liền bật mở ra, người bước ra khiến Tô Bắc lập tức đứng sững lại.
Lộ Nam!! Sao lại là anh cơ chứ? Lúc nãy nguy hiểm như vậy, anh phi như bay đâm thẳng vào chiếc xe màu đen kia, lẽ nào anh không còn muốn sống nữa ư? Trong lòng Tô Bắc vừa tức giận vừa phẫn nộ, người đàn ông này sao có thể mất lý trí như vậy được chứ! Anh kéo Tô Bắc vào gần, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, anh lo lắng chau mày nhìn thẳng vào Tô Bắc:
“Em không sao chứ?”
Tô Bắc ngây người, đờ đẫn lắc đầu: “Không sao!”
Trong nháy mắt Lộ Nam liền nổi trận lôi đình:
“Em lớn như vậy rồi mà qua đường cũng không biết nhìn xe sao? Em xem đi tình huống ban nãy nguy hiểm tới mức nào, lỡ như chiếc xe màu đen kia đâm phải vào người em, em tưởng rằng cái mạng nhỏ này của em còn có thể giữ được nữa à?”
Nhìn dáng vẻ tức giận của Lộ Nam, trong lòng Tô Bắc bỗng truyền tới một tia cảm động, hóa ra cách Lộ Nam quan tâm người khác lại kỳ cục như vậy. Rõ ràng vô cùng lo lắng, nhưng lại phải giả bộ như tức giận. Tô Bắc cũng được đà quạu lại anh:
“Anh còn nói em nữa sao? Anh tự nhìn anh đi, lúc nãy lái xe như điên xông tới, anh không cần sống nữa à?”
Lộ Nam không cần nghĩ ngợi liền tuôn mà nói:
“Anh không cần nữa rồi! Nếu lúc nãy anh không xông tới thì bây giờ có lẽ em đã biến thành đống thịt bằm ở đây rồi đấy!”
Tô Bắc nhìn biểu cảm tức giận của anh, đưa tay phủi lại quần của anh, ngượng ngùng cúi đầu, khẽ giọng nói:
“Anh đừng tức giận nữa mà, sau này em nhất định sẽ cẩn thận hơn, lần này thật may là nhờ có anh, cảm ơn anh nhé!”
Kỳ thực ra Tô Bắc cũng là một người kỳ quặc, trong lòng rõ ràng đã cảm động tới mức không thể được nữa rồi, vậy mà lời nói ra lại chỉ có thể là một câu cảm ơn. Giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, Lộ Nam có thể liều mình để bảo vệ cô, điều này quả thực người bình thường chẳng mấy ai làm được.
Lộ Nam đưa mắt nhìn cô một cái:
“Được rồi, để anh đi xem chiếc xe kia thế nào!” Nói xong, anh cau có, đi thẳng về phía chiếc xe màu đen.
Chiếc xe màu đen sau khi đâm vào rào chắn thì dường như đã chẳng còn bộ dạng như trước nữa. Cũng may là nhờ có túi khí nên tài xế lái xe cũng chỉ bị thương ở trán và bị thủy tinh đâm lên người ra thì cũng không bị sao nữa cả. Anh ta vùng vẫy mở cửa đi ra, chân vừa chạm xuống đất liền nhìn thấy Lộ Nam đang nhìn chằm chằm về phía mình. Anh ta sợ tới mức thiếu chút nữa liền đái cả ra quần, định bỏ chạy về phía còn lại. Lộ Nam tăng tốc, thêm vài bước phía trước thì đuổi kịp tên tài xế kia, anh liền đá hắn ngã lăn ra đất. Lộ Nam nghiêm giọng, truy xét:
“Là ai ra lệnh cho anh làm như vậy, hôm nay nếu như anh chịu nói ra thì tôi còn có thể xem xét mà tha cho anh lần này!”
Lúc nãy anh đã thấy rất rõ ràng, tuy rằng Tô Bắc có hơi ngốc khi không hề chú ý tới dụng ý của chiếc xe này, nhưng anh nhìn ra đối phương rõ ràng là có rắp tâm mưu sát. Nếu như không phải anh phản ứng nhanh thì chắc có lẽ bây giờ người đang nằm trên mặt đất chính là Tô Bắc. rồi. Lộ Nam hỏi thêm vài câu, đối phương liền nằm bò trên mặt đất giả chết. Lộ Nam tối sầm mặt, anh gọi Vân Phàm tới áp tải người đàn ông trước mắt đi. Anh có một cảm giác đối phương chắc chắn có người chỉ thị ở phía sau.
Cùng lúc đó, trong khu vực thang bộ.
Trình Tử Hổ nhìn Nghiêm Nghệ Đình rời đi, sắc mặt anh ta u ám, ánh mắt để lộ ra vẻ hung hãn độc ác. Anh không tin vào lời nói của người sống, nhưng người chết thì muốn nói dường như cũng chẳng thế nói ra. Nghĩ tới đây, anh ta liền rút máy gọi điện tới cho Lộ Tây Tây. Khi nhận được điện thoại thì cũng là lúc Lộ Tây Tây đang cắt tỉa hoa, cô tháo đôi găng tay trắng ra, nhấc điện thoại lên rồi nhẹ giọng trả lời:
“Alo, mọi chuyện xong xuôi cả chưa?”
Trình Tử Hổ vội vàng nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!