Nghĩ tới đây, Lộ Tây Tây liền lắc đầu, cô ta do dự một hồi rồi mới từ từ nói:
“Ra tay với Nghiêm Nghệ Đình, chuyện này không cần thiết, anh chỉ cần đừng nói với bất cứ ai là tôi bảo anh ra tay với Anne là được rồi!”
Trình Tử Hổ liên tục gật đầu:
“Tây Tây cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không nói cho ai biết đâu!”
Sau khi ngắt điện thoại, Trình Tử Hổ sửa soạn lại quần áo, sau đó liền đi ra ngoài. Anh phải xem xem chuyện bên ngoài đã tiến triển tới đâu rồi, không rõ tại sao trong lòng anh có dự cảm gì đó chẳng lành, bất an.
Vân Phàm vừa đi ra khỏi công ty liền nhìn thấy cảnh tượng ở cách đây không xa. Xe của Lộ Nam dừng ở một bên, còn chiếc xe màu đen kia thì đã bị đâm tới mức biến dạng. Vân Phàm liền nhớ tới lúc nãy khi Lộ Nam gọi điện tới cho anh, giọng nói rùng rợn, Vân Phàm nhanh chân đi về phía Lộ Nam. Vì xảy ra tai nạn nên người xung quanh kéo tới càng ngày càng nhiều, Lộ Nam quay sang nói với Vân Phàm:
“Những chuyện còn lại cậu tự xử lý nốt đi, nhất định phải bắn hắn khai ra ai là kẻ chỉ điểm cho hắn!”
Vân Phàm tuân lệnh gật đầu. Lộ Nam kéo Tô Bắc từ trong đám người đi ra, rất nhanh sau đó đã biến mất ở cổng công ty.
Trình Tử Hổ sau khi đi ra thì phát hiện người sẽ bị đụng xe là Tô Bắc quả nhiên đã không thấy nữa rồi. Anh ta bắt lấy một người đi đường hỏi mới biết được Lộ Nam đã cứu Tô Bắc, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng báo cáo lại với Lộ Tây Tây. Đầu bên kia, Lộ Tây Tây sau khi biết được Tô Bắc tới một cọng tóc cũng chẳng sao, hơn nữa còn là anh hai liều mình mà cứu, cô tức giận, đáp vỡ chiếc điện thoại trong tay.
Sự cố lần này tuy không hề đụng tới Tô Bắc, nhưng thật sự đã hù dọa được Tô Bắc. Cô hoàn toàn không ngờ được rằng giữa đường lớn như vậy lại vô duyên vô cớ có người muốn nhắm vào mình. Có vẻ như có người đã lập kế hoạch để ra tay với cô, nhưng người này rốt cuộc là ai vậy? Tô Noãn? Hay là bố cô Tô Vân Thiên? Họ có lẽ cũng không hận cô tới mức điên cuồng như vậy được, dẫu sao thì giữa cô và họ vẫn là quan hệ máu mủ mà. Người nhà Lộ Nam thì càng không thể, bây giờ họ vẫn đang tưởng rằng trong bụng cô đây đang mang giọt máu của nhà họ Lộ, chắc chắn sẽ không ra tay làm vậy với cô.
Nhìn dáng vẻ lo lắng, bất an của Tô Bắc, Lộ Nam đưa cốc trà an thần đưa tới trước mặt Tô Bắc, anh nhẹ nhàng nói:
“Đừng nghĩ gì nữa, chuyện này anh sẽ để Vân Phàm điều tra cho rõ đầu đuôi ngọn ngành, em cũng đừng suy nghĩ linh tinh!”
Tô Bắc nhìn anh, ôm cốc trà ấm trong tay, từ từ gật đầu:
“Vâng!”
Để có thể giúp cô bình tĩnh trở lại, chiều nay Lộ Nam cũng không đi làm, anh tìm một quán trà đưa Tô Bắc tới đó giúp cô thư giãn, thả lỏng tâm trạng. Tới lúc quay về, tâm trạng của Tô Bắc đã hồi phục trở lại, hai người vừa đi tới cửa cổng chung cư liền nhìn thấy Mục Niệm Ảnh và Tôn Tịnh Di. Tô Bắc nheo mắt cười nhìn hai người họ:
“Bà, bà và mẹ sao đột nhiên lại tới đây thế này ạ?”
Mục Niệm Ảnh nhìn Tô Bắc, rồi lại di chuyển ánh mắt tới bụng cô:
“Không phải đột nhiên, hôm nay cháu ra ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy, bà và mẹ tới đây xem cháu thế nào, đứa bé không sao chứ?”
Hai người sao có thể tinh thông quảng đại như vậy được chứ, không lẽ nào đã gài người xung quanh cô và Lộ Nam để theo dõi ư? Nhìn biểu cảm đầy kinh ngạc của Tô Bắc và Lộ Nam, Tôn Tịnh Di liền ôn tồn giải thích:
“Tiểu Nam, con và Tô Bắc cũng không cần ngạc nhiên tới mức như vậy đâu, đây là do Tây Tây nói với chúng ta đấy. Nó nói là ở trên weibo có nhìn thấy hai đứa xảy ra tai nạn ở trước cửa công ty, mà con vì cứu Tô Bắc nên đã đâm hỏng xe rồi!”
Tô Bắc sau khi nghe Tôn Tịnh Di giải thích mới dần dần hiểu ra, cô gật đầu. Hóa ra là như vậy, cô đang thắc mắc sao Tôn Tịnh Di và Mục Niệm Ảnh lại có thể biết nhanh tới như vậy được. Thế nhưng Lộ Nam thì khác, anh chau mày, Tây Tây rốt cuộc muốn làm gì đây, lẽ nào cô vẫn chưa từ bỏ sao? Lộ Nam nhìn Mục Niệm Ảnh:
“Bà à, bà và mẹ chẳng mấy khi mà tới chỗ chúng cháu, để cháu đưa hai người đi ăn cơm trước đã!”
Tô Bắc nghe thấy vậy liền gật đầu:
“Đúng rồi đúng rồi, chúng ta đi ăn trước đi rồi sau đó để Lộ Nam đưa hai người về nhà!”
Mục Niệm Ảnh nghiêm mặt nói:
“Chúng ta tới không phải vì một bữa cơm, chúng ta tới đây là vì muốn xem xem đứa bé trong bụng cháu có sao không, cả hai đứa bây giờ lại vội vàng muốn đưa chúng ta ra ngoài, chẳng lẽ trong nhà có điều gì không muốn người khác nhìn thấy sao!”
Tô Bắc bất lực, cô còn có thể nói gì được nữa đây, năng lực quan sát của bà lão này thật sắc bén, sao không đi làm trinh thám nhỉ! Lộ Nam nhìn Mục Niệm Ảnh nói:
“Bà à, bà lại nghĩ đi đâu rồi đấy, hai người đã muốn lên nhà vậy thì chúng ta lên đó ngồi trước đó, sau đó cháu sẽ đưa bà và mẹ về!”
Mục Niệm Ảnh gật đầu, Tôn Tịnh Di liền lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt nói:
“Mẹ đã hầm riêng canh gà này cho Tô Bắc, chúng ta mau lên tầng đi sau đó mẹ sẽ giúp Tô Bắc hâm nóng lại một chút, con nhân lúc còn nóng thì uống luôn đi, không là em bé trong bụng lại chẳng có chất dinh dưỡng gì cả đâu đấy.”
Tô Bắc nhìn lên chiếc bình giữ nhiệt ở trong tay Tôn Tịnh Di, cô hít một hơi thật sâu. Không phải chứ, đã tối như vậy rồi còn muốn cô bồi bổ bao nhiêu như vậy, muốn cô béo chết mất sao! Nhìn Mục Niệm Ảnh và Tôn Tịnh Di đều đang chăm chú nhìn cô cười, Tô Bắc đành nhẫn nhịn. Cô hoàn toàn không thể ngờ tới rằng giả mang thai quả nhiên lại “khốn khổ” tới vậy. Lộ Nam đưa mắt nhìn Tô Bắc:
“Bắc Bắc, em còn không mau cảm ơn mẹ đi, mẹ đã vì em mà vất vả chuẩn bị canh hầm dinh dưỡng đấy, nào chúng ta mau lên nhà thôi!”
Tô Bắc lườm Lộ Nam một cái, nhưng Lộ Nam dường như lại chẳng hề để tâm tới, cứ thế đưa Mục Niệm Ảnh và Tôn Tịnh Di đi lên tầng. Tuy Tô Bắc đã đoán được trước sau khi vào nhà họ chắc chắn sẽ phát hiện cô và Lộ Nam không hề ở chung phòng, nhưng điều khiến Tô Bắc quan tâm hơn nữa là sợ họ sẽ ép cô phải uống canh gà hầm. Tô Bắc nhìn vào ba người ở trước mặt, ngậm ngụi đi theo sau.
Vừa vào tới nhà, Tôn Tịnh Di đã bắt tay vào công việc rồi, bà vừa hâm nóng lại canh cho Tô Bắc vừa nói:
“Tô Bắc, cô đã đứng ở dưới một lúc rồi, mau ngồi xuống nói chuyện với Tiểu Nam và bà đi, canh một lát là được ngay!”
Tô Bắc thầm khóc, cho dù có phải uống canh gà cả đời này cũng không tốt được gì cả đâu. Cô vừa ngồi xuống nhìn nhìn ánh mắt sắc nhọn của Mục Niệm Ảnh đang hướng về phía phòng ngủ của Lộ Nam. Tô Bắc tặc lưỡi nhìn Lộ Nam, Lộ Nam vẫn nhàn hạ ngồi ở đó, dường như không chút lo lắng. Mục Niệm Ảnh đưa mắt nhìn vào phòng ngủ của Lộ Nam một cái, lập tức quan sát thấy có gì không đúng, bà liền quay người đẩy cửa căn phòng ở đối diện. Quả nhiên hai người không ở chung một phòng, sắc mặt Mục Niệm Ảnh lập tức trở nên khó coi. Bà nổi đóa đi về phía Tô Bắc và Lộ Nam, chất vấn hỏi:
“Hai đứa là vợ chồng sao có thể phân phòng ngủ được chứ! Ai, ai là người đề nghị việc này! Thật là vô lý!”
Tô Bắc đá mắt nhìn Lộ Nam, lúc nãy cô đã ra hiệu trước với anh anh lại giả vờ như không thấy, bây giờ thì đã bị phát hiện rồi đây! Lộ Nam thản nhiên, anh ngẩng đầu lên, chậm rãi giải thích:
“Bà, bà đừng tức giận quá, là do cháu đề nghị ra đấy ạ!”
Mục Niệm Ảnh dường như không tin lời Lộ Nam, nghi ngờ nhìn Tô Bắc. Sau đó mới quay người, bán tín bán nghi mà nói:
“Bà không tin! Cháu nhất định là vì muốn bênh vực vợ, cháu nói đi có phải nói không cho cháu ngủ cùng đúng không?” Vừa nói bà vừa nhẹ nhàng cầm tay Lộ Nam: “Tiểu Nam à, cháu cứ nói thật cho bà biết, đừng giấu bà làm gì cả!”
Lộ Nam bất lực nhìn Mục Niệm Ảnh:
“Bà à, bà yên tâm đi, cái chuyện mà bà đang nghĩ tới không thể nào xảy ra được đâu!”
(Vài năm sau, khi Lộ Nam bị Tô Bắc nhốt ở ngoài cửa phòng, lúc này anh mới cảm thấy hối hận và đau đớn, bà à, cháu sai rồi, chuyện này vẫn có thể xảy ra được đấy ạ!)
Tô Bắc trìu mến nhìn Mục Niệm Ảnh:
“Bà, Lộ Nam nói đúng đấy ạ, cháu sao có thể làm những chuyện như vậy được cơ chứ!”
Nhìn gương mặt vô tội của Tô Bắc, Mục Niệm Ảnh liền chau mày:
“Là như này ạ, bây giờ chẳng phải Bắc Bắc đang mang thai sao? Ba tháng đầu bào thai vẫn chưa ổn định, cháu sợ cháu sẽ không khống chế được bản thân làm tổn thương tới cô ấy và em bé nên đã đề nghị phân phòng ngủ đấy ạ!”
Mục Niệm Ảnh bỗng nhiên tỉnh ngộ, đúng là bà đã già rồi nên lú lẫn mà quên mất không nghĩ tới chuyện này. Lộ Nam vừa nói xong thì Tôn Tịnh Di liền bưng canh gà ra, bà mỉm cưởi nhìn Tô Bắc:
“Nào nào, Tô Bắc, mau uống đi con, nhân lúc còn nóng, rất tốt cho em bé đó!”
Tô Bắc gượng cười, Tôn Tịnh Di bưng tới là một bát canh to đầy ự, cô chợt rùng mình, không lẽ định bắt cô phải uống hết chỗ đó ư!
Tôn Tịnh Di vừa nói vừa đặt bát canh tới trước mặt Tô Bắc, Mục Niệm Ảnh và Tôn Tịnh Di mong đợi nhìn cô. Thấy họ đang chăm chú nhìn mình, Tô Bắc nhìn xuống bát canh, trong lòng không khỏi lo lắng. Lẽ nào phải uống thật sao, đây là quá bổ dương rồi ấy chứ! Mục Niệm Ảnh thấy Tô Bắc không đụng tay liền vội vàng nhắc:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!