Nghiêm Nghệ Đình nhìn vẻ mặt vô cảm của Tô Bắc, tim cô ta đột nhiên trầm xuống.
Tô Bắc đã kết hôn!
Chị ta nói rằng chồng chị ta là Lộ Nam!
Lộ Nam đang ngồi đây nhưng anh không hề phản bác.
Chuyện này căn bản không phải mang ra để đùa.
Vậy còn đứa trẻ trong bụng Tô Bắc...lẽ nào là...của Lộ Nam!
Nghiêm Nghệ Đình sợ đến nỗi mặt tái nhợt đi, toàn thân lập tức tê liệt, suýt nữa thì trượt ra khỏi ghế sofa.
Mặt cô ta tái xanh, kinh ngạc nhìn Tô Bắc: “Chị...hai người...Tô Bắc, chắc chắn chị đang lừa tôi! Chị và tổng giám đốc Lộ...làm sao có thể!”
Tô Bắc nhìn Nghiêm Nghệ Đình một cách đầy khinh bỉ: “Sao lại không thể chứ, tôi nói cho cô biết sự thật vậy, kẻ trăng hoa mà cô nói đến chính là tổng giám đốc Lộ đang ngồi trước mặt đây, cô có thể mắng chửi thoả thích, tôi sẽ không để ý đâu.”
Nghiêm Nghệ Đình thất thần nhìn Lộ Nam, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
Lộ Nam khẽ nhìn Tô Bắc, trên gương mặt cô là một nụ cười vô cùng rạng rỡ, dường như đã thấy hả giận.
Anh không nhìn Nghiêm Nghệ Đình mà chỉ lãnh đạm nói: “Nghiêm Nghệ Đình, hình như cô không biết vai nữ chính trong bộ phim tiếp theo của cô là do Tô Bắc nhờ tôi giúp cô. Nếu không cô nghĩ rằng bản thân cô có bản lĩnh lớn như vậy à!”.
Tâm trạng Nghiêm Nghệ Đình liền sụp đổ.
Cô ta lắc đầu thật mạnh.
Cô ta không tin, thực sự không muốn tin.
Nhưng sự thật đang bày ra trước mặt lại không hề theo ý muốn của cô ta.
Cô ta nhớ lại, có một hôm cô ta chỉ nói xằng nói bậy với Tô Noãn rằng Lộ Nam vì cô ta nên mới chủ động ra mặt can thiệp vào ngành giải trí, còn định ra vai nữ chính cho cô ta.
Hóa ra tất cả chẳng qua chỉ là do Tô Bắc tùy ý nói vài câu với Lộ Nam.
Nghiêm Nghệ Đình nở một nụ cười tự giễu, chẳng trách Tô Bắc đã sớm cảnh cáo mình cách xa Lộ Nam một chút.
Chị ta đã là vợ của Lộ Nam, vậy tại sao lại không nói sớm!
Trong lòng của Nghiêm Nghệ Đình tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.
Vành mắt đỏ hoe của cô ta nhìn chằm chằm vào Lộ Nam rồi bỗng nhào về phía anh, nửa quỳ bên cạnh anh.
"Lộ Nam, em thực sự thích anh nên em mới đối xử với Tô Bắc như vậy, anh tha thứ cho em được không, sau này em không dám như vậy nữa!" Cô ta vừa khóc vừa nói, cả khuôn mặt đều là nước mắt.
Tô Bắc cười chế giễu, cô ta đã biết cô là vợ của Lộ Nam rồi mà vẫn dám cầu xin Lộ Nam như vậy, quả thực không coi cô ra gì!
Lộ Nam nhìn biểu cảm của Tô Bắc. Anh khẽ cau mày, đưa tay kéo Nghiêm Nghệ Đình cách xa mình một chút.
Anh lạnh lùng nói: “Nghiêm Nghệ Đình, cô chú ý chút đi, đây là quán cà phê, có vấn đề gì đứng dậy rồi hãy nói!"
Tô Bắc thấy vậy trong lòng đột nhiên có chút ghen tị.
Cô trực tiếp đứng dậy, nói với Lộ Nam: "Lộ Nam, việc tiếp theo giao lại cho anh. Anh đã nói sẽ giúp em xả giận! Hy vọng anh không nuốt lời!"
Tô Bắc nói xong liền cười lạnh nhìn Nghiêm Nghệ Đình rồi quay lưng rời đi.
Lộ Nam dường như nhận ra rằng tâm trạng của Tô Bắc không vui lắm.
Nhưng mà có một số việc liên quan đến chuyện trong nhà, anh không muốn cho Tô Bắc biết.
Đặc biệt là chuyện liên quan đến Lộ Tây Tây.
Sau khi Tô Bắc rời đi, Lộ Nam thờ ơ nhìn Nghiêm Nghệ Đình: "Nghiêm Nghệ Đình, nếu những câu hỏi sau đây cô có thể trả lời thật với tôi, vậy thì tôi sẽ không truy cứu những chuyện cô đã làm. Nhưng nếu cô muốn tiếp tục được mọi người chú ý, tiếp tục làm người nổi tiếng, sợ là không thể được.”
Nghiêm Nghệ Đình không ngừng gật đầu: “Được, tổng giám đốc Lộ, chỉ cần vấn đề mà anh hỏi em thật sự biết, em chắc chắn sẽ nói cho anh! Tuyệt đối không che giấu!"
Lộ Nam lạnh nhạt nhìn cô ta nói: "Đó là câu hỏi mà Tô Bắc đã hỏi cô nhưng cô đã không trả lời. Sao cô lại biết được chuyện Tô Bắc có thai? Theo lý mà nói ngoại trừ người trong gia đình tôi, người ngoài không thể biết được chuyện này! "
Lộ Nam nói xong, hoài nghi nhìn Nghiêm Nghệ Đình.
Nghiêm Nghệ Đình nhanh chóng xua tay: "Không! Tổng giám đốc Lộ, em không nhận bất cứ chỉ thị nào của người nhà anh. Đó là do em nghe được từ đội trưởng an ninh Trình Tử Hổ. Không biết ông ta đang gọi cho ai, bảo là phải giáo huấn Anne, làm cho chị ta sảy thai ... À ... Đúng rồi! Vụ tai nạn xe hôm qua của Tô Bắc cũng là do ông ta bố trí. Em nói đều là sự thật, Tổng giám đốc Lộ, anh phải tin em!"
Sắc mặt của Lộ Nam lập tức trở nên âm trầm đáng sợ.
Nghiêm Nghệ Đình cho rằng Lộ Nam không tin những gì cô ta nói, bị dọa tới mức toàn thân run rẩy.
Lộ Nam lạnh lùng lên tiếng: "Những lời này cô không được nói cho bất cứ ai, cô đi trước đi!"
Lộ Nam đã nói như vậy, Nghiêm Nghệ Đình mới cảm thấy hơi an tâm.
Cô ta nhanh chóng đứng dậy rời đi như thể ở đây toàn là những kẻ hung ác.
Lộ Nam nhìn con đường ồn ào bên ngoài, trong lòng lạnh buốt.
Anh đã sớm cảnh cáo Tây Tây rồi.
Nhưng mà con bé vẫn không nghe, lần này suýt chút nữa khiến Tô Bắc mất mạng.
Xem ra anh thực sự không thể tiếp tục dung túng con bé được nữa.
Lộ Nam nhấc điện thoại, bấm số của Tây Tây.
Chỉ sau vài tiếng reo, điện thoại đã được kết nối.
Lộ Tây Tây kích động nói: "Anh trai, sao anh lại nghĩ đến việc gọi cho em vậy? Có chuyện gì sao?"
Giọng nói của Lộ Nam lạnh như băng: "Tây Tây, anh hy vọng trong thời gian này em sẽ dừng lại, đừng để anh phải ra tay với em!"
Lộ Nam nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Lộ Tây Tây vốn dĩ còn đang hào hứng đứng bên cạnh ghế sofa.
Nghe xong những lời của Lộ Nam, cô liền lập tức ngồi bệt xuống đất.
Anh ấy đã biết hết rồi sao?
Sắc mặt cô ta trắng bệch như quỷ, vẻ mặt uất ức không cam lòng.
Trình Tử Hổ chẳng phải đã nói chuyện ông ta làm thần không biết quỷ không hay sao?
Nhưng tại sao anh ấy vẫn biết!
Lộ Tây Tây vừa phẫn nộ vừa uất ức.
Nhưng mà cô ta không dám thật sự thách thức giới hạn của Lộ Nam.
Cô ôm lấy chiếc gối bên cạnh, khóc lóc thảm thiết.
Cùng với lúc Lộ Nam gọi điện cho Lộ Tây Tây, Tô Bắc cũng đã tìm đến Tô Noãn đang quay phim.
Buổi sáng Tô Noãn vừa đẩy Tô Bắc xuống nước, suy cho cùng vẫn có tật giật mình.
Cô ta ngượng ngùng nhìn Tô Bắc: "Sao chị lại đến trường quay tìm em vậy?"
Tô Bắc cười lạnh: "Em nói xem, em gái yêu quý của chị!”
Tô Noãn ngây thơ lắc lắc đầu: "Tô Bắc, em không biết chị đang nói gì, chị có chuyện gì sao, chúng ta có thể chờ em quay xong rồi nói!"
Tô Bắc lạnh lùng hừ một tiếng: "Không cần! Tôi không có nhiều thời gian rảnh ở đây chờ cô, tôi nói với cô vài lời rồi sẽ đi luôn!".
Tô Noãn nhướn mày: "Ồ ...chị muốn nói gì?"
Tô Bắc lạnh lùng nhìn cô ta: "Tô Noãn, đây là lần cuối cùng tôi cho cô cơ hội, hy vọng cô sẽ trân trọng! Cô rõ ràng biết tôi không biết bơi vậy mà vẫn làm ra chuyện như vậy, cô rốt cuộc là cố tình hay chỉ là vô ý?"
Tô Noãn cau mày lại, cô ta nhìn Tô Bắc với vẻ không phục: "Nếu tôi cố tình thì sao, còn vô ý thì thế nào?"
Tô Bắc lạnh lùng nhìn Tô Noãn, không khách khí nói: "Bộ dạng không biết nên không sợ của cô thật sự làm cho người ta chán ngán. Nếu cô cố tình làm điều đó, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý và kiện cô tội cố ý gây thương tích! Nếu là vô ý, vậy thì về sau vui lòng chú ý chút, hãy nhớ rằng tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho những người vô ý như vậy nữa đâu..."
Lời nói của Tô Bắc tràn đầy ý vị sâu xa.
Tô Noãn tức giận: "Tô Bắc, cái bộ dạng này của chị thật là không coi ai ra gì, rốt cuộc là ai đã cho chị sự tự tin ấy vậy. Chị không có bất cứ bằng chứng nào, dựa vào cái gì mà ăn nói lung tung cho là tôi cố ý làm chị bị thương?"
Tô Bắc cắn môi lạnh nhạt nhìn Tô Noãn, giống như là đang nhìn một kẻ ngốc.
Cô không nhanh không chậm nói: "Tô Noãn, cô đang giả vờ hồ đồ, hay là ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa rồi, chỗ dựa của tôi chẳng phải chính là Lộ Nam hay sao? Có chỗ dựa lại không dựa, cô xem tôi là kẻ ngốc à! Vả lại, tôi không nói là cô cố tình hại tôi, cô cũng đừng vội vã nhận việc vào người như vậy, nếu không tôi sẽ không khách khí với cô đâu…”
Tô Bắc nói xong liền mỉm cười, cô nhìn Tô Noãn đầy khinh bỉ rồi kiêu ngạo quay người rời đi.
Tô Noãn dường một lúc sau mới tỉnh táo lại, cô ta nhìn bóng lưng của Tô Bắc hét lên giận dữ: "Tô Bắc, chị dựa vào cái gì, chị định làm trò gì! Chị đã không khách khí thì tôi cũng sẽ không khách khí với chị!"
Cô ta tức giận dậm chân xuống đất, từ sau khi Tô Bắc về nước, mỗi lần gặp chị, Tô Noãn dường như chưa từng chiếm được lợi ích gì.
Mỗi lần đều bị chị ta giễu cợt và chê cười đủ kiểu.
Tô Noãn càng nghĩ càng giận, cô ta vừa nói xong liền thấy mọi người xung quanh cũng đang nhìn cô ta.
Bọn họ dường như đang khẽ thì thầm với nhau: "Cô gái đó có phải là ngôi sao nổi tiếng Tô Noãn không? Không ngờ tố chất con người lại kém như vậy."
Khôn mặt Tô Noãn bỗng tràn đầy lúng túng, cô ta vội che mặt rồi chạy về phía trường quay.
Tô Bắc vừa đi vừa siết chặt hai tay mình.
Móng tay cô đâm mạnh vào da thịt, dường như sắp gãy tới nơi.
Cô nghiến chặt răng, đây tuyệt đối là lần cuối cùng cô mềm lòng.
Người nhà họ Tô căn bản không coi cô là một thành viên trong gia đình.
Nếu không, sao họ có thể đối xử với cô như vậy?
Tô Bắc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt.
Cô thề rằng sau này nhất định sẽ không để ai bắt nạt mình nữa.
Cô muốn trở nên mạnh mẽ!
Khi Tô Bắc về đến nhà đột nhiên nhìn thấy vài người công nhân xuất hiện trong phòng khách.
Tô Bắc ngạc nhiên nhìn họ: "Các ông là...?"
Nhóm công nhân chưa kịp lên tiếng đã thấy Lộ Nam từ trong phòng bước ra.
Anh nhìn về phía Tô Bắc, khẽ nói: "Anh đã mua luôn căn hộ trên lầu rồi nên bây giờ anh thuê người đến giúp chúng ta thiết kế một chiếc cầu thang xoắn ốc, dẫn thẳng lên lầu!"
Tô Bắc bối rối: "Không! Lộ Nam, hôm nay anh bị sao vậy? Rộng như vậy hai người chúng ta ở hết sao được? Anh còn mua thêm hẳn một căn nữa, thật sự không cần thiết. Nếu anh muốn đốt tiền như vậy thì thà đưa cho em tiêu còn hơn.”
Tô Bắc vốn dĩ chỉ tùy tiện nói, ai mà biết được Lộ Nam lại thật sự rút ví ra.
Anh rút hai tấm thẻ ngân hàng từ trong ví, trực tiếp nhét vào tay Tô Bắc.
"Tất cả đều là thẻ không có hạn ngạch, em muốn tiêu bao nhiêu cứ trực tiếp quẹt là được.” Lộ Nam nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!