“Chị Bắc Bắc, dáng vẻ này của chị thật giống mẹ em!” Cố Thiến Doanh nhìn Tô Bắc với vẻ mặt chân thành.
Tô Bắc nghẹn lại một lúc.
Giống mẹ Cố Thiến Doanh!
Vậy thì cô già đến mức nào chứ!
Nhìn biểu cảm gượng gạo của Tô Bắc, Cố Thiến Doanh hình như đã nhận ra trong lời nói của mình còn có một tầng nghĩa khác.
Cô vội vàng giải thích: “Chị Bắc Bắc, ý em nói là cách chị quan tâm em rất giống cách mẹ em đối xử với em, mặt dù rất nghiêm khắc và cũng có chút bá đạo nhưng hoàn toàn là vì tốt cho em!”
Tô Bắc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là như vậy!
Suýt nữa thì cô đã lấy gương ra soi xem có phải gần đây làm việc quá lao lực rồi không.
Vậy mà khiến cho Cố Thiến Doanh nhìn thành mẹ rồi!
“Chị còn cho rằng nhìn chị giống một bà mẹ 40, 50 tuổi rồi cơ!” Tô Bắc nói bằng giọng không mấy vui vẻ.
“Ha!” Cố Thiến Doanh không nhịn nổi, trực tiếp phì cười.
Tô Bắc xoa đầu cô.
“Con bé xấu xa! Không cho em cười, lát nữa tự tin một chút, em là ngôi sao lớn, đừng có giống như trước đây rụt rụt rè rè, nhìn thấy ai cũng sợ!” Tô Bắc tiếp tục dạy bảo Cố Thiến Doanh giống như một người mẹ.
Cố Thiến Doanh vừa cười vừa liên tục gật đầu.
Khi hai người đi tới khách sạn thì đạo diễn và nhà sản xuất đều đã tới rồi.
Đạo diễn của bộ phim Huyết Linh Lung này tên là Vương Nghị Cương, là một đạo diễn rất nổi tiếng trong nước.
Vẫn là Lâm Chấn giới thiệu cho Tô Bắc làm quen với ông.
Ông là người rất khôn khéo nhưng trong giới giải trí tốt xấu lẫn lộn này cũng có thể xem là một dòng nước trong, là một người khá ngay thẳng.
Cô vừa ngồi xuống đợi một lúc thì nhà đầu tư cũng tới.
Bốn người đàn ông mặc com lê giày da đi tới, tất cả đều có phụ nữ đi cùng. Trong số đó, người phụ nữ đi cùng với người đàn ông tai to mặt lớn là xinh đẹp nhất, thân hình tuyệt đẹp.
Hình như Tô Bắc đã từng gặp người phụ nữ này, trước đây đã từng chụp hình cho bìa tạp chí nổi tiếng nào đó.
Vương Nghị Cương nhẹ giọng nói với Tô Bắc: “Người béo nhất trong số đó là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, giám đốc Hoắc, Hoắc Hải Minh!”
“Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn đạo diễn Vương!” Tô Bắc gật đầu nói.
Đợi bốn nhà đầu tư và những người phụ nữ đi cùng họ ngồi xuống, Vương Nghị Cương liền đứng dậy giới thiệu cho mọi người.
“Người này là Hoắc Hải Minh, giám đốc Hoắc, người này là giám đốc Tôn, còn người này là giám đốc Lý và người quen của chúng ta giám đốc Trương !” Vương Nghị Cương bắt đầu giới thiệu từ Hoắc Hải Minh sau đó lần lượt giới thiệu hết mọi người.
Sau đó, ông chỉ vào Tô Bắc và Cố Thiến Doanh.
“Người này là nữ chính của bộ phim cô Cố Thiến Doanh, chính là Huyết Linh Lung của chúng ta! Người bên cạnh cô ấy là người quản lý nổi tiếng Anne! Nào, chúng ta nâng ly chúc mừng ngày mai khai máy!”
Mọi người đều cười rồi nâng ly lên.
Cố Thiến Doanh không thích ứng được với những nơi như thế này nên có chút mất tự nhiên.
Tô Bắc đưa tay xuống gầm bàn kéo lấy tay cô ấy an ủi: “Không sao! Bình tĩnh một chút!”
Uống rượu được một lúc, Hoắc Hải Minh vẫn đang nhìn chằm chằm vào Cố Thiến Doanh.
Tô Bắc có chút tức giận.
Nhưng trong trường hợp này cô cũng không thể nói gì.
Đặc biệt là khi cô nhớ tới chuyện lần trước mình gặp phải ở khách sạn Đế Tước liền càng cảm thấy chán ghét Hoắc Hải Minh.
Hình như nhìn thấy ánh mắt thù địch của Tô Bắc, Hoắc Hải Minh liền thu lại ánh nhìn.
Ông ta quay sang người phụ nữ bên cạnh mình, bắt đầu uống rượu giao bôi.
Người phụ nữ đi cùng nhìn ông ta cười, giọng dịu dàng: “Ây da, giám đốc Hoắc, anh thật đáng ghét!”
Hoắc Hải Minh bật cười thích thú.
Nhưng tiếng cười của ông ta lọt vào tai Tô Bắc lại vô cùng chói tai.
Chỉ có điều, cũng may là ông ta không nhìn Cố Thiến Doanh nữa, điều này khiến thái độ của Tô Bắc cũng dịu đi một chút.
Tô Bắc ăn được mấy miếng thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Cô nhìn lên màn hình hiển thị rồi ngại ngùng nói: “Xin phép mọi người một chút!”
Nói xong, cô liền đứng dậy đi ra ngoài.
Giọng nói trẻ con của Tô Hàn vang lên trong điện thoại.
“Mami, hiện giờ mẹ đang ở đâu? Con dạo này có chút bận, Tiểu Lẫm đã về nước rồi, giờ đang ở sân bay, mẹ đi đón em ấy được không?”
Tô Bắc nhướn mày, nhìn vào phòng bao.
Đừng nói dạo này Tô Hàn đang bận, cho dù cậu bé rảnh rỗi thì Tô Bắc cũng không thể để cậu đi.
Dù sao thì cậu mới chỉ là một đứa bé năm tuổi.
Cô nghĩ một lát: “Thế này nhé, con đừng lo nữa, lát nữa mami sẽ đi đón Tiểu Lẫm, con tiếp tục làm việc của con đi có được không?” Tô Bắc nhẹ nhàng nói.
Tô Hàn liên tục gật đầu.
“Được ạ, mami, con đoán Tiểu Lẫm nhìn thấy mẹ tới đón sẽ vui tới nỗi nhảy cẫng lên mất, dạo này em ấy vẫn hay than vãn với con là bị hai chúng ta bỏ rơi đấy!” Tô Hàn vừa cười vừa nói.
Trong lòng Tô Bắc cảm thấy hơi có lỗi.
Dạo này có lẽ cô thực sự đã thờ ơ với hai bé cưng này rồi.
Nhưng với quan hệ của cô và Lộ Nam hiện tại không thể quá thân thiết với hai đứa bé, sợ Lộ Nam phát hiện ra.
Thực sự là một vấn đề nan giải!
Tô Bắc nói: “Ừm, mami biết rồi, vậy thì mẹ sẽ gọi cho Tiểu Lẫm trước, con làm gì thì làm đi!”
Tô Hàn gật đầu rồi cúp máy.
Tô Bắc nhìn nhìn phòng bao rồi gọi điện cho trợ lý của Cố Thiến Doanh.
“Tiểu Lam, bây giờ em có thể qua khách sạn Tân Triều được không, chị có chút việc, em hãy đến tham gia một buổi tiệc xã giao cùng với Thiến Doanh, một mình con bé chị không yên tâm!” Tô Bắc nói.
Đầu bên kia điện thoại, Tiểu Lam gật gật đầu.
“Chị Bắc Bắc, chị yên tâm đi, em sẽ qua đó ngay!”
Tô Bắc vừa tắt máy thì Tô Lẫm đã gọi điện tới.
Điện thoại vừa kết nối, Tô Bắc liền nghe thấy giọng nói ngọt ngào của con trai.
“Tiểu Lẫm!” Tô Bắc vui vẻ gọi tên con trai.
“Mami, có phải mẹ và Tiểu Hàn không cần con nữa không, con buồn lắm, vì thế con đã trở về thăm mọi người!” Tô Lẫm nói bằng giọng nũng nịu.
Tô Bắc lập tức im bặt, con trai cô sao lại có suy nghĩ kỳ lạ như thế này.
“Đừng có nghĩ lung tung, một lát nữa mami sẽ tới sân bay đón con, đừng có chạy lung tung. Đúng rồi, ai đưa con về?” Tô Bắc hỏi.
“Một người bạn của bà cô về nước nên tiện thể đưa con đi cùng, chỉ có điều tạm thời bà còn có chuyện, lại thấy con trai cưng của mẹ lanh lợi nên đã đi trước rồi! Mami, con sẽ ngoan ngoãn ở sân bay đợi mẹ, mẹ nhanh lên nhé!” Tô Lẫm làm nũng nói.
Tô Bắc hít một hơi thật sâu.
“Ừm! Bé cưng đợi một lát, khoảng 40 phút nữa mami mới tới sân bay!” Tô Bắc nói.
Tô Lẫm gật gật đầu.
“Không sao, con ở đây đợi mami! Mami đừng vội vàng quá nhé!” Cậu bé ngoan ngoãn nói.
Tô Bắc đột nhiên cảm thấy có chút cảm động, con trai cô thật biết nghe lời.
Tô Bắc cúp điện thoại rồi đi vào phòng bao.
Cô nhìn thấy Hoắc Hải Minh đang mời rượu Cố Thiến Doanh, Cố Thiến Doanh là người mới nên không biết cách từ chối thế nào, đành phải nhắm mắt uống cho xong.
Tô Bắc đi tới cầm lấy ly rượu trên tay Cố Thiến Doanh, mỉm cười niềm nở.
“Giám đốc Hoắc, anh đừng bắt nạt người mới chứ, ly rượu này tôi sẽ uống thay Thiến Doanh!” Tô Bắc vừa cười vừa nói.
Mặt Hoắc Hải Minh biến sắc.
Ông ta nhớ mình nghe được một tin đồn trong giới giải trí rằng, đắc tội với ai chứ đừng nên đắc tội với Anne.
Nghe nói, mặc dù nhìn cô chỉ là một quản lý nhỏ bé nhưng mà bối cảnh không nhỏ chút nào!
Người đắc tội với cô hình như không có ai có kết cục tốt.
Hoắc Hải Minh cười cười.
“Cô Anne uống rượu cùng tôi là nể mặt tôi rồi, tôi xin cạn trước nhé!” Nói xong ông ta một ngụm uống hết rượu.
Tô Bắc lạnh lùng nhìn ông ta rồi cũng một ngụm uống hết.
Có Tô Bắc ngồi đây nên hành vi của Hoắc Hải Minh cũng tiết chế đi nhiều.
Đã hơn 10 phút rồi, Tô Bắc nghĩ Tiểu Lam chắc cũng đã sắp tới.
Cô quay người nói với Vương Nghị Cương ở bên cạnh: “Đạo diễn Vương, tôi có chút việc phải ra ngoài, làm phiền anh chăm sóc Thiến Doanh một chút, có chuyện gì gọi điện cho tôi ngay!”
“Được! Không vấn đề gì!” Vương Nghị Cương gật đầu đáp ứng.
Tô Bắc nghĩ một hồi vẫn thấy không yên tâm.
Cô quay sang dặn dò Cố Thiến Doanh: “Thiến Doanh, lát nữa chị có việc, Tiểu Lam sẽ ở cùng em, chuyện gì cũng phải khéo léo một chút! Biết chưa?”
Cố Thiến Doanh vừa nghe Tô Bắc phải rời khỏi liền có chút luống cuống.
Nhưng cũng không thể luôn bắt Tô Bắc phải ở bên cạnh mình mỗi lần hội họp như thế này được.
Vì vậy nên cô vẫn gật đầu.
“Chị Bắc Bắc, chị đi đi, một mình em có thể xoay xở được!” Cố Thiến Doanh vỗ nhẹ vào mặt mình, nói một cách nghiêm túc.
Nếu như cô đã lựa chọn bước vào giới giải trí thì nhất định phải học được cách sinh tồn.
Tô Bắc gật đầu.
Cô vừa ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy bên ngoài phòng có người gõ cửa.
“Vào đi!” Cô cao giọng nói.
Tiểu Lam đẩy cửa bước vào.
Cô nhìn Tô Bắc, gật gật đầu rồi mỉm cười.
Hoắc Hải Minh nhìn thấy dáng vẻ lanh lợi của Tiểu Lam liền cười hỏi: “Cô đây là...?”
“Cô ấy là trợ lý của Thiến Doanh, mọi người gọi cô ấy là Tiểu Lam là được, tôi còn có chuyện nên để Tiểu Lam cùng mọi người uống. Mọi người đừng bắt nạt Thiến Doanh nhà chúng tôi nhé, con bé chỉ là một cô gái nhỏ, cái gì cũng không hiểu!” Tô Bắc vừa cười nói vừa nhìn Hoắc Hải Minh như có ý ám chỉ.
Mặc dù Hoắc Hải Minh trong lòng có hơi tức giận nhưng ngoài mặt cũng không dám thể hiện ra.
Ông ta sợ là sợ Tô Bắc thực sự kinh khủng như lời đồn.
Tập đoàn Hoắc Thị của ông ta không thể nào chịu được công kích.
Tô Bắc uống ba ly rượu.
“Tôi đi trước nên tự phạt ba ly, mọi người chơi vui vẻ nhé!” Tô Bắc cười nói.
Cô đứng dậy để Tiểu Lam ngồi thay chỗ của mình.
Trước khi đi cô vẫn không yên tâm, cúi đầu ghé sát vào tai Cố Thiến Doanh nói nhỏ: “Cho dù ai mời rượu em cũng không được uống, cẩn thận một chút, những người này không có mấy người tốt đâu!”
Cố Thiến Doanh gật đầu, Tô Bắc liền rời khỏi.
Tô Bắc đi thẳng một mạch tới sân bay.
Cô vừa bước vào thì đã thấy đứa bé trai mặc chiếc áo bò đen ngồi ở sảnh chính sân bay.
Cậu bé đội chiếc mũ đen, trước mặt là một chiếc vali da to màu đen.
Vừa đẹp trai vừa thời thượng, vô cùng nổi bật.
Tô Bắc lập tức kích động, đó không phải là con trai mình sao?
Tô Bắc vội vã bước qua, cô vẫn chưa đi tới bên cạnh Tô Lẫm thì cậu bé đã đứng dậy.
Cậu bé ra sức vẫy tay về phía Tô Bắc.
Cậu hào hứng hét lên: “Mami, ở đây!”
Tô Bắc không kìm lòng được mà nước mắt tràn mi, đúng là con trai so với người mẹ là cô đây thông minh lanh lợi hơn nhiều!
Tô Bắc nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Lẫm.
Cô đưa tay ra ôm lấy con trai.
“Ái chà, nặng lên rồi!” Tô Bắc mỉm cười hôn Tô Lẫm một cái.
Tô Lẫm kích động nhìn Tô Bắc.
Cậu bé vui vẻ nói: “Mami, chúng ta mau về nhà đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!