Tô Bắc vừa uống liền “Phụt” một tiếng, phun thẳng vào Hoắc Hải Minh.
Bia màu vàng nhạt phun khắp lên người ông ta.
Trên tóc, áo sơ mi, quần áo, khắp người.
Hoắc Hải Minh ướt sũng người, người khác nhìn vào thật không kìm được mà cười lên.
Tô Bắc cũng không kiềm được mà cười lớn lên: “ Ha ha ha”.
Nhìn bộ dạng cười không ra hơi của Tô Bắc, Hoắc Hải Minh suýt chút nữa thì nổi điên lên muốn bóp chết cô.
Ông ta siết chặt nắm tay.
“Anne, rốt cuộc cô có ý gì vậy?” Hoắc Hải Minh hét lớn về phía Tô Bắc.
Tô Bắc lập tức dừng cười, âm thanh đột ngột dừng lại khiến người khác bỗng cảm giác có chút hoảng loạn.
Tô Bắc cầm khăn giấy trong tay, nhìn bộ dạng của Hoắc Hải Minh cô thực sự có chút không dám ra tay.
Trong đầu cô lạnh lùng nghĩ, đây chính là kết cục của kẻ dám ức hiếp người của tôi, như thế nào? Thú vị chứ!
Nhưng mà trên mặt cô vẫn ra vẻ vô tội đáng thương như cũ.
“Giám đốc Hoắc à, tôi có tội, tôi xin lỗi ông nhé. Tối nay không biết sao tôi lại dễ dàng phun ra như vậy, ông phải tha thứ cho tôi đấy! Loại đồ uống như nước tiểu ngựa này, ai uống vào cũng rất khó nuốt, sao có thể xứng với giám đốc Hoắc chứ! Không được, tôi phải đi tìm bọn họ khiếu nại, bọn họ nhất định là thấy giám đốc Hoắc dễ tính nên mới cố tình lừa giám đốc Hoắc như vậy!” Tô Bắc phẫn nộ nói.
Hoắc Hải Minh lại bị Tô Bắc làm cho lung lay.
Nhưng ngay giây phút này ông ta dường như đã hiểu ra một chút.
Tô Bắc tuyệt đối là cố tình, cô cố tình làm ông ta trở lên xấu xí. Nhưng sau đó lại xin lỗi, tâng bốc ông ta, khiến ông ta bị mê hoặc, không truy xét sơ suất của cô.
Cô gái này, suy tính thật không tệ!
Hoắc Hải Minh âm trầm nhìn về phía Tô Bắc.
“Tôi đi vào nhà vệ sinh trước, mong rằng lúc quay lại, cậu thanh niên mà cô Anne nói sẽ có mặt như dự kiến, nếu không, đừng trách tôi ra tay độc ác và không khách khí!” Hoắc Hải Minh lạnh lùng nói.
Tô Bắc nhướn mày, thằng cha béo này rốt cuộc cũng nhìn ra rồi.
“Vậy thử hỏi giám đốc Hoắc, như thế nào là không khách khí vậy?” Tô Bắc cà lơ phất phơ hỏi, xem ra không hề quan tâm.
Hoắc Hải Minh cười lạnh.
“Hoặc là để tôi mang cậu thanh niên đó đi, mọi thứ sẽ dễ nói hoặc là hôm nay tôi sẽ hủy hoại ngôi sao nhỏ này!” Ông ta tức giận liếc nhìn Cố Thiến Doanh sau đó giận dữ đi ra ngoài.
Tô Bắc xì xì miệng, cậu thanh niên đó ư, sắp đến rồi.
Chỉ mong là giám đốc Hoắc có thể có phúc hưởng!
Hoắc Hải Minh đi ra, yêu cầu phục vụ đổi cho ông ta một chiếc sơ mi mới, sau đó vào trong nhà vệ sinh rửa mặt và tay rồi mới quay lại phòng bao.
Hoắc Hải Minh vừa bước vào phòng bao, sắc mặt lập tức khó coi.
Cậu thanh niên mà Anne nói dường như không đến!
Nói như vậy, cô làm ra vở kịch này, hoàn toàn là để đùa giỡn ông ta!
Ông ta ngược lại muốn xem xem, bây giờ cô sẽ phải kết thúc như thế nào!
Hoắc Hải Minh từng bước tiến về phía Tô Bắc.
“Anne, cậu thanh niên mà cô nhắc đến đâu! Tôi nói cho cô biết, trên thế giới này, người dám lừa tôi đều sẽ phải chịu kết cục thê thảm!” Hoắc Hải Minh đe dọa cô, dữ dội nói.
Tô Bắc tỏ vẻ sợ hãi.
Cô nhìn Hoắc Hải Minh.
“Giám đốc Hoắc, làm sao bây giờ? Sợ quá đi à! Nếu như cậu thanh niên kia hôm nay không đến, có phải là tôi chết chắc rồi!” Tô Bắc khoa trương nói.
Hoắc Hải Minh cười khẩy.
“Anne, cô cứ ở đây kéo dài thời gian đi, coi như là kéo đến ngày mai cũng không có ai đến cứu cô đâu!” Hoắc Hải Minh khinh bỉ nói.
Tô Bắc đưa tay ra vuốt sợi tóc trước mặt ra sau tai.
Cô nhìn Hoắc Hải Minh với sắc mặt vô cảm.
“Giám đốc Hoắc à, ông nên thường xuyên đến những chỗ nguy nga lộng lẫy đi, ông chắc là không biết ở đây toàn bộ đều có camera, bình thường đều tắt đi. Nhưng mà lúc tôi vào đây đã nói với quản lý rồi, hôm nay ở đây có thể sẽ xảy ra án mạng, ngộ nhỡ anh ta không mở camera, trách nhiệm lúc đó sẽ hoàn toàn thuộc về Kim Bích Huy Hoàng bọn họ. Bọn họ bị dọa tới mức lập tức mở camera, ông nói xem có buồn cười hay không?” Tô Bắc ung dung nói xong, lạnh lùng ngồi xuống.
Để phòng trường hợp Lộ Nam đang trên đường tới mà cô không ngăn nổi tên giám đốc Hoắc này, trước khi vào phòng bao cô đã đặc biệt đi tìm quản lý, uy hiếp anh ta mở camera.
Không nghĩ rằng, bây giờ lại có tác dụng.
Hoắc Hải Minh đứng đó, không dám hành động thô lỗ.
Hôm nay ông ta rất tức giận, nếu như chuyện ông ta làm thực sự bị camera ghi lại, vậy sẽ rất tồi tệ.
Hoắc Hải Minh đứng đó, trầm mặc suy nghĩ về mặt lợi và hại của chuyện này.
Ông ta đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm nay, hôm nay lại gặp khó khăn trong tay một cô gái nhỏ, bị cô xoay vòng vòng, nói ra thật sự làm giảm sự sáng suốt của ông.
Ông ta suy nghĩ rồi đột nhiên cầm chai bia trên bàn lắc mạnh.
Ông ta mạnh mẽ mở nắp ra, phun về phía camera.
Một lúc sau trên camera đã đầy bọt bia.
Đoán chừng mọi thứ trong căn phòng này đều nhìn không rõ.
Hoắc Hải Minh làm xong việc đó, không hề do dự đặt chai bia lên bàn.
Nghĩ rằng mở camera lên thì ông ta không có cách sao?
Cô gái này thật là đánh giá thấp ông ta rồi.
Nếu như hôm nay không cho cô biết tay, cô sẽ không biết mình mang họ gì!
Tô Bắc nhìn Hoắc Hải Minh tới gần, có chút hoảng loạn.
Cô không thể phủ nhận đúng là gừng càng già càng cay!
Vào thời điểm này, Hoắc Hải Minh vẫn có thể nghĩ ra cách độc địa như vậy, có thể thấy rằng ông ta rốt cuộc biến thái đến mức nào.
May mà mình đến rồi, nếu không Cố Thiến Doanh không bị ông ta ăn sạch sẽ, mất hết danh tiếng mới là lạ!
Tô Bắc trong lòng mắng Lộ Nam: Sao bây giờ anh vẫn chưa tới, lẽ ra phải tới từ sớm rồi chứ, người đàn ông này thật là làm cho người ta tức chết mà!
Hoắc Hải Minh bước tới trước mặt Tô Bắc.
Khoảng khắc ông ta vừa giơ tay lên, cửa phòng bao đột nhiên mở ra.
Lộ Nam bình tĩnh bước vào.
Vừa rồi trên đường bị kẹt xe, nếu không anh cũng đã đến từ sớm.
Bây giờ nhìn tình hình này, người không sao cả là anh yên tâm rồi.
Hoắc Hải Minh quay người lại và gầm lên giận dữ: “Ai đó, lại dám đến phá vỡ chuyện tốt của ông đây!”
Tô Bắc vừa nhìn thấy Lộ Nam liền vui mừng.
“Giám đốc Hoắc à, ông nhìn xem, tôi có lừa ông đâu, cậu thanh niên mà ông muốn đến rồi kìa. Mặc dù tuổi này thì không giống thanh niên cho lắm nhưng ông nhìn diện mạo này đi, lông mày sắc bén, chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng, thật sự là cực phẩm đó!” Tô Bắc nhìn Hoắc Hải Minh cười nói.
Hoắc Hải Minh sững người, nhìn kĩ Lộ Nam.
Thật sự đúng như Tô Bắc nói, đẹp trai đến mức mê người!
Ông ta đột nhiên thở mạnh, đăm chiêu bước về phía Lộ Nam.
Đứng cách Lộ Nam hai bước, ông ta tỉ mỉ quan sát.
Cực phẩm! Đẹp trai như vậy mà lại đi làm việc này, thật sự rất lãng phí!
Biểu cảm lạnh lùng, vẻ ngoài đẹp trai, nhìn dáng vẻ này, hóa ra lại là người gay!
Chỉ có điều, cậu thanh niên này, vì sao lại trông quen vậy!
Hoắc Hải Minh vốn đã nhìn thấy Lộ Nam hai ba lần trên ti vi và trên báo.
Nhưng ta không ngờ rằng, bọn họ lại có thể gặp nhau ngoài đời.
Dù gì tất cả những công ty mà tập đoàn Thịnh Thế đã hợp tác đều có tính xuyên quốc gia và có tầm ảnh hưởng nhất định trên thế giới.
Ông ta nhìn Lộ Nam, càng nhìn càng mãn nguyện.
Ông ta đưa đôi bàn tay dâm dê ra định sờ vào gương mặt của Lộ Nam.
Ai ngờ, tay ông ta vẫn chưa chạm vào mặt của Lộ Nam.
Đột nhiên, Lộ Nam nhanh như chớp giữ lấy tay của Hoắc Hải Minh.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Bộp” giòn giã vang lên.
Hoắc Hải Minh lập tức hét lên bi thảm.
Người đàn ông này vậy mà lại là kẻ luyện võ.
Anh vừa ra tay trong phút chốc đã bẻ gãy cổ tay Hoắc Hải Minh.
Hoắc Hải Minh khóc tới nỗi kêu cha gọi mẹ, ông ta phẫn nộ nhìn Tô Bắc.
“Anne, sao cô dám làm vậy với ông đây, ngày nào đó ông đây không giết được cô, ông sẽ không là Hoắc Hải Minh nữa!” Hoắc Hải Minh tức giận đe dọa Tô Bắc.
Lộ Nam lạnh lùng cười khẩy.
“Thật đáng tiếc! Ông sẽ không có cơ hội đó đâu!” Anh nói khẽ nhưng lại giơ chân đạp mạnh tên mập Hoắc Hải Minh xuống dưới đất.
Anh cúi đầu nhìn Hoắc Hải Minh.
“Ông đã rõ tôi là ai chưa? Phát ngôn bừa bãi như vậy, ông cũng không sợ đau eo sao!” Lộ Nam lạnh lùng nói.
Tô Bắc nói chèn thêm một câu.
“Lộ Nam, anh nghĩ nhiều rồi, ông ta béo như vậy làm sao mà có eo chứ!” Tô Bắc nói xong còn lè lưỡi ra.
Lộ Nam nhìn bộ dạng đáng yêu đó của cô, trên mặt khẽ cười.
Sau khi nghe Tô Bắc gọi tên Lộ Nam, tất cả mọi người đều sững sờ.
Thành phố Nam Hy, tên là Lộ Nam, hơn nữa bản lĩnh tốt như vậy, có khí phách như vậy, ngoài tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế ra còn có thể là ai chứ!
Mọi người nhanh chóng đứng dậy, làm như trong chuyện này mình vô cùng trong sạch.
“Tổng giám đốc Lộ à, tôi chỉ tạm thời được gọi tới để tham gia vào đám đông thôi!”
“Tổng giám đốc Lộ à, tôi chỉ là đi qua đây, căn bản không hề quan tâm, giám đốc Hoắc làm chuyện này tôi thực sự không hề chú ý tới…”
…..
Mấy người đó, anh một câu tôi một câu chứng minh mình trong sạch.
Tô Bắc cười khẩy.
Thật là một thương trường hỗn loạn, người này tinh ranh hơn người kia!
Hoắc Hải Minh vừa nghe thấy danh tính của Lộ Nam, lúc này mới mơ hồ nhớ ra.
Lần đầu tiên ông ta được gặp người doanh nhân trẻ này, vậy mà lại theo cách như vậy.
Ông ta thật sự đã tự đào hố chôn mình rồi!
Nhìn lại, tất cả những người xung quanh ông ta đều hận không thể tỏ ra không quen biết ông ta.
Hoắc Hải Minh lúc này mới từ từ nhớ lại sự đáng sợ của Lộ Nam.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!