Tô Bắc và Lộ Nam dạo quanh trung tâm thương mại suốt hai tiếng đồng hồ.
Tô Bắc mua một chai rượu ngon và cả trà ngon tặng cho Lộ Hướng Viễn, còn mua một tượng Phật vàng tặng cho Mục Niệm Ảnh.
Nghe Lộ Nam nói, Mục Niệm Ảnh tôn thờ Đức Phật nên cô đã đặc biệt mua tặng bà một tượng Phật nhỏ.
Sườn xám tặng Tôn Tịnh Di màu xanh nhạt, trông rất thanh lịch.
Trâm cài tóc tặng Lộ Tây Tây rất phù hợp với phong cách cổ điển của cô ta, được Tô Bắc chọn lựa rất cẩn thận.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Tô Bắc vừa xách đồ vừa vui vẻ nhảy nhót.
Lộ Nam xách một đống đồ trên tay, vừa cười vừa đi đằng sau cô.
Họ để đồ vào trong cốp xe.
Tô Bắc vui vẻ đeo kính râm lên.
“OK! Chúng ta có thể về nhà rồi!” Khuôn mặt Tô Bắc không giấu nổi vẻ hạnh phúc.
Kính râm che mất khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp gần như đã bị xe kín.
Nhưng chỉ cần nhìn qua một phần nhỏ gương mặt của cô cũng có thể thấy rõ vẻ đẹp tươi sáng rung động lòng người, cực kỳ quyến rũ.
Lộ Nam nghiêng đầu, đột ngột quay người lại.
Tô Bắc chưa phản ứng kịp, bất ngờ giẫm lên giày anh.
Nhìn thấy giày cao gót của mình đang đặt trên giày anh, Tô Bắc ngại ngùng, thè lưỡi tinh nghịch.
Lộ Nam cười cười, không chút tức giận bước lên xe.
Sau khi lên xe, Lộ Nam thấy biểu cảm của Tô Bắc dịu dàng như nước.
“Sao vậy? Lộ Nam, sao anh không lái xe đi?” Tô Bắc nhìn Lộ Nam rồi nở một nụ cười.
Lộ Nam quay đầu lại, nhìn kỹ Tô Bắc.
Lúc này cô đã bỏ kính ra, gài lên trước cổ áo, trông thật khác với hình ảnh ban nãy cô đeo kính.
“Bắc Bắc, em sẵn sàng chưa?”
Tô Bắc chợt sững sờ.
Cô cười gượng một tiếng.
“Sẵn sàng rồi…” Giọng nói của cô nghe có chút không được tự nhiên.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc.
“Thật không? Nếu thật sự chuẩn bị sẵn sàng rồi thì tháo kính xuống, chúng ta cùng về nhà!” Lộ Nam dịu dàng nói.
Tô Bắc nhếch mép cười với anh một cái rồi quay đầu hướng ra cửa sổ.
Cô không kìm nổi khẽ thở dài một tiếng.
Cô đã sẵn sàng rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên họ về nhà sau khi chính thức kết hôn, dù gì thì cũng có chút căng thẳng.
Nhìn vẻ mặt vẫn đang căng thẳng của Tô Bắc, Lộ Nam bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người khởi động xe.
Kết hôn lâu như vậy rồi, số lần về nhà cũng không phải chỉ có một nhưng lần này về cô không giấu nổi sự lo lắng.
Xem ra, cô vẫn chưa tin tưởng vào anh, chưa hoàn toàn tự coi anh là chỗ dựa.
Lộ Nam thấy trong lòng có hơi buồn bực.
Anh nhanh chóng tăng tốc, lái xe về ngôi nhà cũ của nhà họ Lộ.
Khi Tô Bắc và Lộ Nam về đến nhà, Mục Niệm Ảnh trông thấy bọn họ tay xách nách mang, vẻ mặt hơi giãn ra.
“Các con về nhà là mừng rồi, không cần phải mua nhiều đồ như vậy làm gì. Nào, ngồi xuống đi!” Mục Niệm Ảnh niềm nở nói.
Bà nhìn vào bụng của Tô Bắc, nói tiếp: “Tô Bắc à, gần đây con đi kiểm tra chưa? Bác sĩ có nói đứa trẻ như nào không?”
Tô Bắc chợt sững người lại.
Quả thật cô đã quá vô tâm mà quên mất đi chuyện về đứa bé.
Cô theo phản xạ quay ra nhìn Lộ Nam bằng ánh mắt cầu cứu.
Lộ Nam nhanh chóng bước về phía Mục Niệm Ảnh.
Anh vòng tay ra sau ôm lấy vai bà.
“Bà nội, đứa bé rất khỏe mạnh, bác sĩ bảo chắc chắn là con trai!” Lộ Nam nói.
Mục Niệm Ảnh cười tít mắt.
“Là con trai à!” Nụ cười vui sướng trên khuôn mặt bà không gì che nổi.
Tô Bắc không kìm được nhìn Lộ Nam, rốt cuộc là da mặt anh dày đến mức nào vậy, nói dối không chớp mắt.
Cô thực sự phục anh sát đất.
Người giúp việc trong nhà vẫn đang nấu ăn, khi cô và Lộ Nam tới nhà họ Lộ đã là năm giờ chiều.
Mục Niệm Ảnh hỏi Tô Bắc một hồi về chuyện đứa bé trong bụng rồi bảo cô nên đi lên tầng nghỉ ngơi.
Cô vừa đi vừa lẩm bẩm nói một mình: “Chắc mình già rồi nên lúc nào cũng thèm ngủ!”
Tô Bắc ngước mắt lên, có chút bất đắc dĩ.
Bây giờ cô thật sự muốn có một mối quan hệ hòa thuận với nhà họ Lộ.
Nhưng mà cô biết rõ rằng, Mục Niệm Ảnh đối xử với cô ân cần niềm nở như vậy, suy cho cùng cũng là vì đứa bé trong bụng của cô.
Nếu bà biết chuyện cô không có thai, e rằng bà sẽ rất sốc.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh này, Tô Bắc không khỏi lo lắng.
Lộ Tây Tây, Tô Bắc và Lộ Nam ngồi trong phòng khách.
Tô Bắc cảm thấy kỳ lạ, hình như cứ thỉnh thoảng Lộ Tây Tây lại liếc nhìn Lộ Nam một cái, biểu hiện cũng có chút lạ thường.
Tô Bắc nhìn sang mấy món quà đặt bên cạnh, lúc này Tôn Tịnh Di và Lộ Hướng Viễn không ở nhà.
Hay là đợi ăn tối xong rồi mới đem quà ra tặng mọi người vậy.
Tô Bắc ngồi một lúc thì cảm thấy chán, cô đưa tay ra kéo tay áo của Lộ Nam.
“Lộ Nam, ba mẹ đi đâu vậy?” Tô Bắc nhìn Lộ Nam hỏi.
Lộ Nam suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Lộ Tây Tây.
“Tây Tây, ba mẹ đi đâu rồi?”
Lộ Tây Tây mím môi lại, dường như có chút không muốn trả lời.
“Ba đang ở trong vườn tỉa hoa lá, còn mẹ đang đi dạo với mấy người bạn!” Lộ Tây Tây trả lời, giọng nói nghe không mấy vui vẻ.
Lộ Nam gật đầu.
“Bắc Bắc, em nghe thấy chưa?” Anh quay ra nhìn Tô Bắc, thản nhiên nói.
Tô Bắc thè lưỡi ra.
“Em biết rồi!”
Lộ Nam thấy cô có vẻ đang chán, anh ghé sát tai cô nói nhỏ: “Bắc Bắc, lát nữa ăn cơm xong mình về luôn, nếu em thấy chán thì lấy điện thoại ra chơi một lúc, dù gì thì ba mẹ cũng không ở đây!”
Tô Bắc gật đầu.
“Em biết rồi, anh không phải lo cho em, em không sao đâu!” Tô Bắc cười nói.
Lộ Tây Tây thấy hai người họ thì thầm liền cảm thấy khó chịu.
Đột nhiên cô ta nói: “Anh, ba bảo anh về thì ra vườn gặp ba, ba có chuyện muốn nói với anh!”
“Ừm!” Lộ Nam nhìn cô ta: “Anh biết rồi, để anh ra ngoài xem sao!”
Dứt lời, anh quay người lại nhìn Tô Bắc: “Bắc Bắc, em ngồi đây nhé, anh ra ngoài một lát!”
“Anh đi đi! Em không sao!” Tô Bắc gật đầu rồi khẽ cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ chuyện gì.
Lộ Nam vừa ra khỏi phòng khách, Lộ Tây Tây chợt đứng dậy.
“Chị dâu, chị ngồi đây nhé, em cũng ra ngoài một chút!”
Tô Bắc khẽ nhíu mày.
“Ừm, em cứ đi đi, không phải lo cho chị đâu!” Tô Bắc đáp.
Lộ Tây Tây không thèm để ý tới vẻ mặt của Tô Bắc, cô ta nhanh chóng đi ra ngoài.
Tô Bắc ngồi một mình trong phòng khách, cảm thấy càng buồn chán hơn.
Cô cầm điện thoại lên lướt một lúc nhưng cũng không thấy có gì hay ho.
Cô thở dài một tiếng, thật sự quá chán.
Hôm nay có vẻ mọi người trong nhà đều rất bận, cô chẳng gặp được một ai.
Tô Bắc bĩu môi, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ban đầu Tô Bắc định đi ra ngoài vườn để hít thở không khí.
Khuôn viên nhà họ Lộ rất rộng, trừ tòa biệt thự ra thì những chỗ khác đều là vườn hoa hồng, bãi cỏ hoặc vườn cây.
Trong vườn có rất nhiều loại cây quý hiếm, cực kỳ đẹp.
Tô Bắc vẫn chưa thăm quan hết nhà họ Lộ!
Cô chầm chậm đi dọc theo con đường đá cuội.
Đột nhiên, Tô Bắc nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô dừng lại.
“Anh, anh nghe em giải thích được không, anh đừng thờ ơ như vậy, suốt 5 năm anh ở Anh, anh có biết em đã phải sống thế nào không? Ngày nào em cũng nhớ anh…”
Tô Bắc sững sờ, đây chẳng phải là giọng của Lộ Tây Tây sao?
Ngay sau đó, Lộ Nam lạnh lùng lên tiếng.
“Tây Tây, anh hy vọng từ giờ về sau sẽ không phải nghe thấy những lời này nữa. Anh đã nói rõ ràng với em rồi, chúng ta là anh em ruột. Hơn nữa, anh không thể nào thích em, anh ở Anh 5 năm chính là vì muốn em bỏ cái suy nghĩ ấy đi. Tại sao đến bây giờ em vẫn cứ u mê như vậy!”
Lộ Tây Tây vừa khóc vừa nói.
“Không! Anh, em không tin anh sẽ tuyệt tình như vậy. Lúc đó anh lấy Tô Bắc chẳng phải là vì giải vận đen cho em sao? Em không tin là anh không có chút tình cảm gì với em, anh đối xử tốt với em như vậy cơ mà…” Lộ Tây Tây nói.
Lộ Nam cau mày: “Tây Tây, em nên biết rằng, khi thích một ai đó thì sẽ không ngại đem những gì tốt nhất của mình ra trao cho người ấy. Thật lòng mà nói, tới nghĩa vụ của một người anh trai anh còn chưa làm xong, thì việc đối xử tốt với em anh lại càng không thể. Còn về việc giải vận đen cho em, mặc dù anh rất không tình nguyện nhưng anh sẽ không đánh mất thứ tình thân cơ bản nhất và cả một trái tim ân oán rõ ràng.”
Lộ Nam nhìn Lộ Tây Tây, nói tiếp: “Tây Tây, lúc đó anh lấy Tô Bắc không hoàn toàn là vì chuyện của em. Em phải hiểu, thứ nhất là bà nội muốn anh kết hôn với Tô Bắc, anh không muốn làm bà buồn. Thứ hai, hồi còn bé em đã cứu anh một lần, anh luôn nhớ mãi. Mặc dù em là em gái, anh là anh trai nhưng em lại liều mạng cứu anh như vậy, lòng tốt này của em anh sẽ không bao giờ quên. Vậy nên anh lấy Tô Bắc giải vận đen cho em, chủ yếu là vì anh muốn trả ơn. Còn một lý do cuối cùng nữa đó là, dù gì thì em cũng là em gái ruột của anh, anh không thể nào không quan tâm tới em!”
Lộ Nam nói đến đây, bất ngờ đổi chủ đề.
“Tuy nhiên, dù có vì lí do gì thì tuyệt đối cũng không phải là vì anh có tình cảm bất chính với em. Tây Tây, em nghe rõ chưa? Đây là lần cuối cùng anh giải thích cho em, mong rằng em đừng ôm bất kỳ hy vọng nào nữa! Còn nữa, đừng tiếp tục hại Tô Bắc, nếu không…dù cho em có là em gái ruột của anh thì anh cũng sẽ không bỏ qua đâu!” Lộ Nam lạnh lùng nói.
Lộ Tây Tây lùi về sau một bước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!