Nếu như cô thật sự mang thai, đây chính là một sinh mạng nhỏ bé. Mà cuộc hôn nhân của cô làm sao có thể cho nó một ngôi nhà hạnh phúc? Chờ đến khi Lăng Ý đã chơi chán rồi, nếu như có con, chắc chắn hắn sẽ không để cho đứa bé đi theo cô, mà cô thì không thể rời xa con của mình được.
Như vậy làm sao đứa bé có thể cảm thấy hạnh phúc?
Nếu cho cô chọn, nhất định cô sẽ hi vọng mình không có thai.
Nếu lần này không mang thai, lần sau cô nhất định sẽ chú ý đến biện pháp phòng tránh, bởi vì cô phải tự bảo vệ chính mình.
Lê Cảnh Trí càng tránh né đối với chuyện mang thai bao nhiêu, hắn lại càng không muốn cho cô biết sự thật bấy nhiêu.
Lăng Ý cười lạnh, hỏi ngược lại: "Đến thân thể của mình mà còn không biết sao?"
Lê Cảnh Trí bắt đầu lo lắng, cô thật sự mang thai? Sắc mặt cô dần trắng bệch.
Nụ cười trêи mặt hắn càng sâu hơn, hắn đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc. Hướng Diệc Nhiên nói cô đã bắt đầu động lòng với hắn, quan tâm hắn, thế mà hắn lại đi tin tưởng điều đó.
Hắn không muốn tiếp tục trả thù một cách ấu trĩ, hắn muốn sống cùng cô những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc.
Dù cho sự xuất hiện của đứa bé là chuyện ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn đồng ý sẽ chăm sóc hai mẹ con cô thật tốt.
Nhưng còn cô thì sao? Cô thậm chí còn không muốn có con với hắn.
Hắn còn tưởng rằng sự quan tâm của hắn đã chạm được đến lòng cô, nhưng hắn đã nghĩ nhiều rồi, cô vẫn là người lạnh lùng, vô tâm như thế.
Hai người cùng nhau trở lại nhà họ Lăng với vẻ mặt khác nhau.
Hai ông bà đều rất muốn hỏi về chuyện đứa bé nhưng nhìn thấy vẻ mặt trêи người vợ chồng con trai có gì đó không đúng lắm, nên nhịn xuống không hỏi gì nữa.
Vào đến phòng ngủ, Lăng Ý nhìn bộ dạng Lê Cảnh Trí bởi vì mang thai mà tràn ngập thống khổ, lại càng trở nên thâm trầm hơn.
Hắn kéo cô đến trước mặt mình: "Em thắng rồi, Lê Cảnh Trí"
Cô nhìn hắn, nghe hắn nói tiếp: "Em không mang thai."
Cô đứng yên, trong mắt lại tỏa ra ánh sáng. Ánh sáng này quá mức chói mắt khiến Lăng Ý không thể chịu nổi, buông cô ra, đi ra khỏi phòng.
Cô chớp mắt một cái, phát hiện mình đã học được cách kiềm chế nước mắt.
Nước mắt vẫn ở bên trong, nhưng thật lâu cũng không rơi xuống. Lê Cảnh Trí nghĩ mình thật may mắn, cô vẫn chưa lần nào nói với hắn, cô yêu hắn nếu không hắn nhất định sẽ lại tổn thương cô.
Cô tưởng hắn sẽ giống như lần trước ngủ lại thư phòng, không ngờ đến nửa đêm hắn lại trở về.
Hắn vén chăn, kéo cô lại gần, lưng cô dán vào lồng ngực của hắn, ôm thật chặt.
Cô nhắm mắt nhưng vẫn không ngủ, nghe được tiếng hắn thở dài.
Hắn quay cô lại, khẽ hôn lên trán cô.
Trái tim của hắn lạnh lẽo đến đáng sợ nhưng thân thể lại vô cùng ấm áp.
Lê Cảnh Trí núp trong ngực hắn, không dám nhúc nhích, chỉ một lát sau cô ngủ thϊế͙p͙ đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô mở mắt, hắn chưa rời đi.
Hai người vẫn giữ tư thế ngủ tối qua, hắn ôm cô, còn cô dựa vào ngực hắn.
Hắn đã tỉnh dậy từ sớm, nhìn đôi mắt vẫn còn đang lim dim buồn ngủ của cô, trêи mặt bình tĩnh, khiến người ta không biết được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Ánh nắng sớm mai tiếp cho người ta thêm sức mạnh động lực.
Lê Cảnh Trí nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ thông suốt. Phản kháng với hắn không khác nào lấy trứng trọi đá. Thôi thì cứ thuận theo hắn, chờ hắn chơi chán tự nhiên sẽ buông tha. Chỉ cần không động lòng với hắn một lần nữa là được, đây có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất đối với cô bây giờ.