Tài xế coi như không nghe tiếng, dùng sức nhấn ga, thân xe bỗng nhiên xoay chuyển, Lê Cảnh Trí theo quán tính cũng bị lệch sang một bên. Lúc này cô mới phát hiện có gì đó không đúng: "Dừng xe, dừng xe."
Tài xế cười lạnh, dừng xe? Vẫn nên đến nơi rồi mới dừng.
Đầu Lê Cảnh Trí có chút choáng váng, cả người không còn sức lực, không thể làm gì. Cô muốn tìm điện thoại di động gọi điện cầu cứu, nhưng tìm cả buổi mà cũng chẳng thấy đâu. Chẳng lẽ, lúc nãy ở trong quán bar bị mấy người kia lấy mất?
"Anh là ai? Muốn mang tôi đi đâu?"
Một bên cô chú ý người kia, một bên cố gắng mở cửa sổ xe, cầu cứu.
Tài xế chẳng buồn quan tâm đến cô: "Cô vẫn còn có sức lực để mà nói chuyện, xem ra thuốc vẫn còn chưa có tác dụng. Không cần hạ cửa sổ xe, tôi khóa rồi, không có chuẩn bị, làm sao chúng tôi dám bắt cóc cô đây, Lăng thiếu phu nhân."
Lòng Lê Cảnh Trí trầm xuống: "Anh biết tôi? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
"Cô nên tiết kiệm sức lực đi, muốn biết tôi định làm gì, đợi lát nữa sẽ biết." Hắn cười: "Cũng không nhất thiết phải thế, chờ thuốc phát huy tác dụng, cho dù có được thả ra, cô cũng không biết trời nam đất bắc gì nữa đâu."
Thuốc...... Trong ly rượu kia bị bỏ thuốc! Lê Cảnh Trí đưa tay xoa trán, hoa mắt. Taxi đi đến một khách sạn năm sao thì dừng lại, hai người trước cửa đi đến mở cửa xe, đỡ Lê Cảnh Trí đi vào, người ngoài nhìn vào chỉ giống như họ đang giúp đỡ chứ không phải cưỡng ép. Cô cố gắng mở mắt mới phát hiện hai người đỡ mình chính là hai trong ba người đã chặn đường cô lúc nãy.
"Các người muốn làm gì?"
"Đã đến đây rồi còn có thể làm gì?" Người cầm đầu cười nhạo, lôi lôi kéo kéo cô đưa đi.
"Căn phòng đó đã chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi."
"Vậy chúng ta mau đưa Lăng thiếu phu nhân tôn quý đi vào thôi."
Lão nhị kéo cánh tay của Lê Cảnh Trí, cảm nhận được da thịt mềm mại của cô, nhất thời nổi lên ý đồ xấu, muốn chạm lên khuôn mặt cô, lại gặp ánh mắt cảnh cáo của lão đại: "Thu hồi ngay cái suy nghĩ của mày đi, đây là Lăng thiếu phu nhân đấy, chúng ta không chạm nổi đâu, nếu làm hỏng chuyện lớn của người đó, chỉ sợ ngay cả tiền cũng không giải quyết nổi."
Lão nhị rụt tay lại, lão tam tới thay, cùng lão đại đưa cô vào một căn phòng.
"Chà chà, chỉ tiếc diễm phúc thế này chúng ta không được hưởng rồi."
"Diễm phúc? Hai đứa ngu ngốc chúng mày cần mạng hay cần phụ nữ?"
"Lão đại không thể vừa có tiền vừa có phụ nữ sao?"
Lão đại liếc hai người bọn họ một cái: "Đồ ngu, đây là vợ của Lăng Ý, nếu chúng ta động vào, cho dù có nhận được tiền của đại tiểu thư cũng chưa chắc còn mạng để mà hưởng đâu."
"Vậy người đàn ông tối nay...?"
"Hắn sống hay chết thì có quan hệ gì với chúng ta?" Lão đại nham hiểm nói: "Ngược lại, trong phòng này đã lắp sẵn máy quay, chúng ta cũng đã đưa người tới, lấy được năm triệu, chúng ta mau chóng rời khỏi đây."
"Vẫn là lão đại suy nghĩ chu đáo."
Lê Cảnh Trí bị bỏ thuốc nằm trêи giường lớn, thuốc đã bắt đầu có tác dụng, cả người cô trở nên bủn rủn, vô lực, cô muốn đi ra khỏi phòng nhưng cả người chẳng có tí sức lực nào. Ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, cô cố gắng mở to hai mắt, nhưng vẫn không chống đỡ nổi.
"Chúng ta đi nhanh lên, đừng làm hỏng chuyện."