Ngâm nước lạnh cả đêm, tác dụng của thuốc dần được loại bỏ, Lê Cảnh Trí từ từ tỉnh lại, phát hiện cô và Giang Tây Long cứ như vậy trôi qua cả một đêm. Chuyện xảy ra tối qua như được tái hiện lại trong đầu, cô cười xót xa. Lần này, cô còn không biết là ai hại mình. Nếu như không phải Giang Tây Long xuất hiện đúng lúc thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Cô cử động thân thể, Giang Tây Long lập tức tỉnh lại. Anh dùng lực ôm lấy cô: "Cảnh Trí chịu đựng một chút, không sao rồi, chịu đựng một chút, nếu thấy khó chịu thì cứ cắn tay anh."
Anh đưa cánh tay phải đến sát môi cô, nhận ra bên trêи toàn dấu răng, lại hạ xuống đưa tay trái đến: "Cắn một lúc là được, cắn rồi sẽ ổn thôi...Tin tưởng anh."
Lê Cảnh Trí giật giật khóe môi, cánh tay do ngâm nước lạnh cả đêm trở nên trắng bệch đưa tới, cô quay đầu đi. Lúc này Giang Tây Long mới nhận ra cô đã tỉnh táo. Đôi tay ôm chặt cô dần buông lỏng, rút một chiếc khăn bên cạnh quấn lấy người, lại cầm một cái khác che trêи người cô. Giang Tây Long mở nước ấm từ vòi hoa sen cho cô: "Em ngâm một chút đi, đêm qua ngâm nước lạnh cả đêm không thể mở quá nóng dễ bị bỏng, anh chờ em ở ngoài." Anh mím môi bước ra ngoài.
Lê Cảnh Trí ôm lấy chính mình, ánh mắt quét qua cánh tay của anh, tràn đầy vết rang cắn. Giang Tây Long mà cô quen vẫn mãi ôn nhu như vậy, anh biết rõ hai người chẳng thể quay lại nhưng vẫn đối xử với cô ân cần như thế... Cô muốn khóc nhưng không khóc được. Cô biết tối hôm qua, anh không hề bỏ cô lại một mình, vẫn luôn bên cạnh cô cả một đêm. Nếu không phải có Giang Tây Long có lẽ bây giờ cô đã chìm sâu dưới địa ngục. Là ai hận cô như vậy? Muốn đưa cô vào chỗ chết? Y Nghê sao? Hay là .... Lăng Ý?
Lê Cảnh Trí đau xót nhận ra từ khi cô phát hiện kế hoạch của Lăng Ý, cô đã không còn bất cứ tin tưởng nào với hắn nữa. Vòi hoa sen vẫn cứ chảy, nhiệt độ cơ thể cô cũng đã ổn định, chỉ là vẫn hơi đau đầu, không biết là do ngâm nước lạnh cả đêm hay là do tác dụng phụ của thuốc. Cô lau khô cơ thể, dùng khăn tắm quấn xung quanh người rồi mới đi ra khỏi phòng tắm. Giang Tây Long đã thay xong quần áo đưa lưng về phía cô, nhìn về phía cửa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Anh Tây Long, tối hôm qua cảm ơn anh."
"Em không có chuyện gì là tốt rồi." Giang Tây Long mỉm cười.
"Chỉ là, tối qua sao anh lại xuất hiện ở đây?"
"Có người gửi cho anh bức ảnh em và Noãn ở quán bar, còn có địa chỉ và số phòng của khách sạn." Vẻ mặt của Giang Tây Long trầm xuống.
Trong lòng Lê Cảnh Trí suy nghĩ, chắc chắn chuyện này không chỉ đơn giản như vậy. Tình huống này rất kỳ lạ, nếu như người kia chỉ muốn hại cô, chỉ cần tìm đại một chỗ cũng có thể ra tay, căn bản không cần đến loại rượu kia. Có lẽ người kia không chỉ tính toán với cô mà Giang Tây Long cũng là một phần trong kế hoạch đó.
Giang Tây Long giải thích: "Vốn dĩ anh định đưa em đến bệnh viện, nhưng lại nghĩ đến người gửi tin không rõ lai lịch kia, em lúc ấy lại không tỉnh táo, nên anh không thể đem em ra ngoài. Chỉ sợ có sơ suất gì thì khó mà nói rõ được."
"Anh nói có người gửi tin nhắn cho anh?" Lê Cảnh Trí hít sâu một hơi xác định suy nghĩ của mình, rốt cuộc người kia muốn làm cái gì?
"Anh Tây Long, em đi về trước, chuyện này nhất định phải làm sáng tỏ." Cô nhất định phải tìm ra mấy người đàn ông kia, nếu không chuyện này cho dù cô có trăm cái miệng cũng chẳng thể giải thích nổi.
"Đợi đã." Giang Tây Long kéo tay cô lại.