Hắn còn tưởng hắn là người bị hại, người vô tội nhất, nhưng lúc này chính hắn cũng không thể nói được gì."Cô ấy biết sự thật khi nào?""Sau khi về nước, cậu đưa ra ý định ly hôn, muốn rút tiền khỏi Lê thị."Khi đó, cô bị Y Nghê bắt nạt, hắn lại nói cô có gian díu với Giang Tây Long, dùng chuyện rút vốn khỏi Lê thị để uy hiếp cô, nhưng cô vẫn khúm núm cầu xin hắn, mặc cho bản thân bị oan ức, vẫn không nói gì, nhận lấy tất cả.
Chẳng trách Hướng Diệc Nhiên nói, ngoại trừ Giang Noãn, cô chẳng thể đi với ai nữa.
Bị chính cha ruột tính kế, coi như một quân cờ, đó mà gọi là gia đình sao?Lăng Ý cười thành tiếng: "Người như ông mà cũng xứng đáng là cha sao?"Lê Khải Thiên mơ màng, hắn đang bênh vực cho Lê Cảnh Trí sao?"Sau này không cho phép ông quấy rầy cô ấy nữa."Ánh mắt hắn độc ác nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, vì lợi ích, ngay cả con gái ruột ông ta cũng có thể đem bán.
Giọng hắn trầm xuống: "Không muốn Lê thị phải đóng của thì tốt nhất làm một người cha biết điều cho tôi, cho dù không làm được thì cũng không cần dính líu đến cuộc sống sau này của cô ấy, càng đừng nghĩ đến việc có thể moi được lợi ích gì từ cô ấy nữa.
Nếu không tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông như hôm nay đâu."Lê Khải Thiên sững người, hắn có ý gì? Bỏ qua cho ông ta, không rút vốn khỏi Lê thị, không ly hôn với Lê Cảnh Trí? Chuyện ầm ĩ như vậy, mà hắn cũng bỏ qua cái sừng trên đầu sao? Ông ta không hiểu nổi, cũng không muốn hiểu thêm nữa, chỉ cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt của hắn, không dám làm trái, nhanh chóng bỏ đi.Cơ thể đã gần như bình phục, căn bản không cần phải tiếp tục nằm viện, nhưng bác sĩ và y tá nhất định không cho cô đi, nói là cấp trên đã dặn dò, không cho đi, cô cứ ở lại đây là được rồi.
Mấy ngày nay, Lê Cảnh Trí rất rảnh rỗi, chỉ cần ăn, uống, ngủ là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa ánh mắt của mấy cô y tá nhìn cô không còn kì lạ như trước nữa mà dần chuyển sang ngưỡng mộ, đố kị.Cô không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết sau hôm chia tay trong không vui, Lăng Ý chưa từng xuất hiện lần nào nữa trước mặt cô.
Lê Cảnh Trí âm thầm hy vọng hắn có thể cách cô càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện nữa.Thời điểm hắn xuất hiện trước mặt cô, cô mím môi nhìn hắn, muốn xem hắn định làm gì, nhưng hắn không làm gì cả, chỉ đặt mông ngồi xuống ghế salon, nhìn cô chằm chằm.
Lê Cảnh Trí cũng chẳng thèm quản, coi hắn như vô hình.
Chỉ một lát sau, trợ lí mang theo một tập hồ sơ đến.
Lăng Ý xem phòng bệnh của cô như phòng làm việc, giống như lần cô gãy xương, yên tĩnh làm việc bên cạnh cô.Khi đó hắn là vì muốn thu được sự tin tưởng của cô, khiến cô động lòng, bây giờ lại có mục đích gì đây? Người chồng tốt sao? Lê Cảnh Trí nghĩ một lúc, rồi nằm xuống, chùm chăn kín đầu.
Ánh mắt Lăng Ý ảm đạm đi mấy phần, mãi đến tận chạng vạng mới rời khỏi.Cô cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, không nghĩ tới đây mới là khởi đầu.
Mấy ngày liên tiếp, trời vừa sáng hắn đã đến phòng bệnh, tối đến mới rời đi.Lê Cảnh Trí không nhịn được nữa, mở miệng trước: "Lăng Ý, anh lại nổi điên cái gì thế? Văn phòng thoải mái anh không ngồi, anh đi chen vào cái phòng bệnh bé tí này của tôi làm cái gì? Chẳng lẽ muốn ở đây trông trừng tôi sao?""Tôi không có ý này, tôi chỉ là...""Chỉ là cái gì?""Chỉ là muốn ở bên cạnh em.".