Dáng vẻ của trợ lí Nam không giống như đang nói dối, xem ra, Lăng Ý thực sự không ở công ty, là cô quá nóng vội.
"Cảm ơn.
""Thiếu phu nhân khách sáo.
" Trợ lí Nam đẩy chiếc kính trên sống mũi: "Ở đây không tiện đón xe, để tôi cho người đưa cô về.
"Lê Cảnh Trí từ chối, tự đi xuống tầng.
Trợ lí Nam đi tiễn Lê Cảnh Trí, anh ta nhấn thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, vừa quay đầu, lại thấy Lê Cảnh Trí đi vào thang máy nhân viên ở ngay bên cạnh.
Thang máy chuyên dụng? Cô cười chế nhạo, không biết là chuyên dụng cho ai.
Cô không muốn tiếp tục chạm vào đồ của hắn, cô chỉ muốn lấy dây chuyền của cô, đó là thứ duy nhất cô còn lại.
Từ nhỏ cô đã đeo dây chuyền đó, nó theo cô hơn hai mươi năm, từ lâu nó đã không còn đơn giản là một sợi dây chuyền bình thường.
Nhớ khi còn nhỏ, mẹ từng nói với cô, đó là tín vật lúc cha mẹ ước hẹn, mà cô là bảo bối của bọn họ, cho nên mới đưa cho cô sợ dây chuyền đó.
Hiện giờ, bảo bối của cha mẹ đã chuyển thành Lê Nhã Trí.
Còn cô, chẳng là cái gì cả.
Không còn ai quan tâm cô, ngoại trừ sợi dây chuyền đó, nó chứng minh sự tồn tại của cô từng có ý nghĩa.
Lăng Ý thực sự ở nhà.
Lê Cảnh Trí vừa đẩy cửa ra, đã thấy Lăng Ý đang ngồi trên ghế salon, gạt tàn trên bàn đựng đầy đầu mẩu thuốc lá.
Cô đi đến trước mặt, nhìn thẳng vào hắn: "Dây chuyền đâu?"Hắn dập tắt điếu thuốc trong tay, không ngẩng đầu: "Ở chỗ của tôi.
""Vì sao tự tiện lấy đồ của tôi?" Cô lạnh lùng, mở lòng bàn tây đưa về phía hắn: "Trả lại cho tôi.
"Lăng Ý nắm chặt bàn tay thon dài trắng nõn của cô, dùng sức kéo một cái, kéo cô vào trong ngực.
Lê Cảnh Trí bị ép ngồi lên đùi hắn, cằm của hắn chống lên đầu vai cô: "Có thể.
"Có thể chứ không phải đưa, vậy chắc chắn là có điều kiện.
Cô ngồi im, tự hỏi: "Điều kiện là gì?"Hắn ôm cô, nặng nề nói ra: "Tôi phải đến nước Pháp công tác, em đi theo tôi, trở về tôi sẽ đưa cho em.
""Tôi không biết tiếng Pháp.
""Có tôi, em không cần biết gì.
" Lời yêu thương mê người, nhưng cô sẽ không tin đâu.
"Tôi không muốn đi.
""Cũng được, vậy trước đó tôi sẽ giữ dây chuyền hộ em.
""Lăng Ý, anh đừng có mà quá đáng, vốn dĩ đó là đồ của tôi, anh dựa vào đâu mà tự tiện lấy đi?" Cô giãy giụa, nhưng Lăng Ý ôm rất chặt, cô không thoát ra được.
Dựa vào cái gì? Hắn hủy đi tình yêu của cô còn chưa đủ, ngay cả đồ của cô hắn cũng muốn hủy sao?"Em cũng là của tôi, tất cả mọi thứ của em đều là của tôi.
" Hắn ôm chặt cô vào trong ngực.
Hắn biết dây chuyền đó không có liên quan gì với Hướng Diệc Nhiên, nhưng hắn không muốn để hai người tiếp xúc với nhau, Lê Cảnh Trí chỉ là của một mình hắn.
Nhưng sau việc lần này, trái tim của Lê Cảnh Trí lại cách hắn càng ngày càng xa.
Sao hắn có thể cam lòng được?Lê Cảnh Trí cảm thất bất lực: "Lăng Ý, lòng chiếm hữu của anh thật đáng sợ.
"Hắn hôn trán cô: "Có lẽ là vậy.
"Hắn ôm rất chặt, Lê Cảnh Trí cảm thấy không thở nổi.
Cô biết ý hắn đã quyết, chỉ có thể thỏa hiệp: "Được, tôi đi với anh, đưa dây chuyền cho tôi.
""Trở về nói sau.
""Là anh nói đấy.
""Ừ, là tôi nói.
" Hắn cười cay đắng, chỉ có một sợi dây chuyền, mà cô cũng không tin hắn, phải liên tục xác nhận.
Cô hít một hơi sâu, muốn dời khỏi đùi của hắn.
"Đừng nhúc nhích, để tôi ôm em một lát.
"Không biết từ lúc nào, Lăng Ý trở nên kỳ quái.
Hắn là một người đàn ông lạnh lùng, bỗng nhiên lại trở nên dính lấy cô !.