Lê Cảnh Trí như bị điện giật, vội hất tay của hắn ra: "Tôi không đi".
Cô từng bị hắn nhận nhầm thành tình nhân một lần, cảnh tượng ấy quá mức chấn động đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy run thì làm gì còn dám quay trở lại nhà họ Lăng chứ.
Môi hắn nở nụ cười: "Cô nghĩ cô có quyền lựa chọn sao?"
Như một quả bóng bị xì hơi, cô ngồi co quắp trêи giường, đúng vậy, giữa bọn họ có sự chênh lệch rất lớn, cô làm gì có quyền lựa chọn.
Phần thỏa thuận ly hôn này có thể là con đường sống duy nhất của cô, nhưng hiện giờ, nó cũng bị hắn phá nát rồi.
"Tôi đi thu dọn đồ đạc một chút." Cô muốn mượn biện pháp này kéo dài một chút, nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp đối phó. Nhưng đến cả biện pháp này cũng bị Lăng Ý phá hỏng, hắn nói: " Không cần thu dọn, mẹ tôi thích cô như vậy, đã sớm cho người mua thêm rất nhiều đồ cho cô ở nhà, chắc chắn không thiếu thứ gì đâu."
Lê Cảnh Trí không còn đường nào khác, cô ngước mắt lên nhìn Lăng Ý, cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn mình có chút gì đó kỳ lạ, nhưng kì ở điểm nào thì cô không nói ra được.
.....
Ngồi trêи xe Lăng Ý trở về nhà họ Lăng, trong lòng Lê Cảnh Trí vẫn không ngừng run rẩy.
Lăng Ý kéo cô vào trong nhà, ngồi xuống ghế salon ,thời điểm đối mặt với cha mẹ Lăng Ý, cô cảm thấy cả người mình như cứng lại.
Cha chồng cô tính tình lạnh lùng, cứng rắn nhưng mẹ chồng lại ôn nhu, hiền hòa, rõ ràng là sắp 50 tuổi nhưng nhìn vẫn như chưa đến 40.
"Cuối cùng thì con cũng chịu dẫn vợ về nhà, thời gian lâu như vậy, mẹ còn tưởng con đánh mất vợ rồi chứ." Lăng phu nhân cười híp mắt nhìn như trẻ con, trêu đùa con trai: "Nếu như đánh mất người vợ này chính là tổn thất của con".
Lăng ý trả lời bình thản:"Con biết rồi mẹ".
"Cảnh Trí, lần này con về cũng đừng sống ở ngoài nữa, trong nhà có rất nhiều xe, con muốn đi đâu có thể kêu tài xế trở con đi." Hách Ánh rất thân thiện, không vì là người lớn mà lên mặt.
Lăng phu nhân cảm thấy người trong nhà thì nên ở cùng nhau, nếu không trong nhà chỉ còn có hai người già bọn họ, thật chán muốn chết.
Lê Cảnh Trí cứng ngắc, đang muốn cự tuyệt thì bên eo bị Lăng Ý nhéo một cái. Cô lập tức gật đầu:"Cảm ơn phu nhân".
Lăng phu nhân cũng không tính toán chuyện cũ, lộ ra ý cười: "Đứa nhỏ này, ở nước ngoài lâu nên bị ngốc sao, sao đến bây giờ vẫn gọi như vậy được? Phải gọi là cha và mẹ chứ".
Lê Cảnh Trí vẫn cứng ngắc: “Cha, mẹ.”
Lăng phu nhân cười như nở hoa: "Đứa bé ngoan, các con cần phải cố gắng lên".
"Dạ?" Cố gắng cái gì?
"Cần phải cố gắng sinh một bé con, như vậy gia đình mới hoàn chỉnh. Lăng Ý cũng không thể suốt ngày đi chơi như Diệc Nhiên được, con cũng nên quản thúc nó một chút".
Lăng lão gia chỉ ngồi gật đầu, vợ nói cái gì cũng đúng.
Nhìn dáng vẻ của mẹ chồng, Lê Cảnh Trí nghĩ thầm quả nhiên tình yêu và gia đình là thứ tốt nhất để duy trì sắc đẹp của người phụ nữ.
Hách Ánh cười cười với cô:" Cảnh Trí nhất định phải cố gắng lên nha, hạnh phúc nằm trong tay của mình".
Cô gật gật gù gù, hạnh phúc của cô chỉ đến khi cô được ly hôn mà thôi. Suốt ngày phải đối mặt với bản mặt đáng ghét của ông chồng nhà mình, cô mà hạnh phúc mới lạ đấy.
"Con trai nhất định phải quý trọng con bé đấy biết không?"
Lăng Ý gật đầu, không nói câu gì.
Lăng phu nhân lôi kéo tay hai người, để bọn họ nắm tay nhau, đồng thời chúc phúc cho bọn họ mau chóng sinh cháu trai nhỏ, Lê Cảnh Trí cảm thấy tuyệt vọng, cuộc hôn nhân này xem ra trong khoảng thời gian ngắn không thể ly hôn được rồi.
Bỗng nhiên cô hiểu ra tại sao Lăng Ý ghét cô như vậy lại không chịu ly hôn, không phải hắn định dùng cô để ứng phó với người trong nhà chứ?
Nếu như để ứng phó với người trong nhà thì chắc chắn không thể dừng lại trong thời gian ngắn được rồi.