Mẹ Lê, Viên Vũ tính cách mềm yếu, bị Lê Khải Thiên quát lớn, nước mắt rơi không ngừng.Sau khi Lê Nhã Trí nghe xong điện thoại, đã rời đi , loáng thoáng nghe thấy tiếng cha mẹ cãi nhau, nhưng cũng không nghe rõ, thế là lại đi từ cửa vào.Con ngươi đảo quanh, đi đến bên người Viên Vũ, tò mò: "Lời mẹ vừa nói với cha là có ý gì? Chị không phải là con của cha mẹ sao?"Mặt Viên Vũ lập tức sa sầm, chưa kịp nghĩ xem trả lời thế nào, Lê Khải Thiên nổi giận đùng đùng, quát: "Người lớn nói chuyện trẻ con hỏi làm gì? Hai chúng ta thiên vị con thì con đi nghi ngờ chị gái mình không phải con chúng ta à? Lọc sạch nhưng suy nghĩ không đâu đó trong đầu đi.
Còn nói linh tinh, cha sẽ đưa con đến bệnh viện kiểm tra não.""Cha quát con làm gì? Không phải là do hai người nói à?" Lê Nhã Trí lầm bầm.Mặt cha Lê lạnh lùng, chỉ ra cổng: "Nhã Trí, con đi ra ngoài trước đi, cha có chuyện nói với mẹ con.""Vâng."Lê Nhã Trí vừa bị mắng, cũng không muốn nhìn thấy mặt của cha, tức giận đi ra ngoài.Lê Khải Thiên thấy Lê Nhã Trí đã đi xa, tự đi đóng cửa phòng lại.Ông ta nhỏ giọng hỏi Viên Vũ: "Dây chuyền trên người Cảnh Trí lúc chúng ta ôm nó từ trại trẻ mồ côi về đâu?""Trên người Cảnh Trí, lúc tôi phát hiện bản thân mang thai Nhã Trí, tôi đã trả lại cho nó rồi.""Bà làm việc đó sao không nói trước với tôi một tiếng?""Ban đầu, tôi cho rằng bản thân không thể mang thai, nên chúng ta mới đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi Cảnh Trí.
Lúc đó, chúng ta đã nói cả đời này cũng không nói cho nó biết, nó không phải là con đẻ của chúng ta.
Cho nên tôi mới giấu chiếc dây chuyền đó đi.
Nhưng sau khi tôi mang thai Nhã Trí, ông còn quan tâm đến Cảnh Trí nữa sao? Ông thậm trí còn có suy nghĩ đưa trả nó về trại trẻ mồ côi, ông đừng cho rằng tôi không biết."Viên Vũ vừa lau nước mắt vừa nói: "Lúc đó tôi đã đem trả sợi dây chuyền lại cho Cảnh Trí rồi.
Đồ vật của con bé đương nhiên phải trả lại cho nó."Từ lúc Lê Cảnh Trí đến trại trẻ mồ côi, trên người cô đã có sợi dây chuyền kia.Nếu may mắn, cô có thể dựa vào sợi dây chuyền mà tìm lại cha mẹ ruột của cô."Sao bà lại đưa trả đồ cho nó?"Vậy chẳng phải Lê Cảnh Trí đã biết cô không phải là con cháu nhà họ Lê từ trước rồi sao?Chẳng trách cô dám láo xược khiêu khích Lăng Ý, khinh thường cuộc hôn nhân này, mặc kệ nhà họ Lê, thậm trí không quan tâm đến mặt mũi nhà họ làm ra chuyện vụng trộm với Giang Tây Long, thì ra là bởi vì cô biết được thân thế của mình rồi.Mặt Lê Khải Thiên đỏ ửng, thậm trí giơ tay lên muốn cho Viên Vũ một cái tát.Viên Vũ nói: "Ông yên tâm, tôi cũng đâu ngu như thế, tôi không cho con bé biết nó là trẻ mồ côi.
Từ nhỏ tôi đã nói với Cảnh Trí, sợi dây chuyền đó là vật đính ước của chúng ta khi còn trẻ.
Bởi vì nó là bảo bối đầu tiên của chúng ra, nên tôi đưa dây chuyền cho nó."Vì câu nói này của Viên Vũ, cùng với sự yêu thương bao năm của bà, mà cho dù Lê Khải Thiên lạnh nhạt với cô, cho đến giờ Lê Cảnh Trí vẫn chưa từng nghi ngờ cô không phải là con ruột của cha mẹ."Vậy là tốt rồi." Lúc này Lê Khải Thiên mới thở lại, nặng nề ngồi xuống ghế salon.Trái tim Viên Vũ căng thẳng, nghe giọng điệu nói chuyện của Lê Khải Thiên với bà, hình như là muốn công bố thân phận của Lê Cảnh Trí ra ngoài.
Nhưng vừa rồi khi Lê Nhã Trí hỏi, ông lại không thừa nhận."Khải Thiên, ông nói thật cho tôi đi, đột nhiên ông lại hỏi đến chiếc dây chuyền kia là định làm gì? Nếu hiện giờ ông nói cho Cảnh Trí biết thân thế của con bé, có quá tàn nhẫn không? Tôi muốn làm mẹ của con bé cả đời." Viên Vũ vẫn nhớ rõ dáng vẻ Lê Cảnh Trí từ lúc ê a tập nói đến những bước chân tập tễnh đầu tiên, bà thực sự coi Lê Cảnh Trí như con đẻ.Lê Khải Thiên lạnh lùng: "Chuyện này không phải do chúng ta quyết định.".