Giang Noãn vội vàng che chở cho Lê Cảnh Trí, gọi nhân viên phục vụ tới kéo Y Nghê lại, lấy khăn giấy đưa cho Lê Cảnh Trí lau qua tay, kéo cô chạy đi:"Người phụ nữ kia điên rồi sao? Đanh đá như thế, thực đáng sợ."
Chạy ra khỏi quán cà phê, ra đến đường lớn, hai người lúc này mới đi chậm lại.
Giang Noãn che ngực, sợ hãi không thôi: "Mình chưa bao giờ biết một người phụ nữ xinh đẹp khi lật mặt lại có thể giống như chó điên cắn người như vậy."
Lê Cảnh Trí bình tĩnh Giang Noãn hơn nhiều, chỉ là cô thực sự rất thất vọng: "Cho nên mình mới muốn ly hôn, nếu không những chuyện như thế này sẽ còn xảy ra rất nhiều lần. Hôm nay là Y Nghê không biết ngày sau sẽ là ai nữa đây?"
Lúc trước, sau khi cô kết hôn liền chạy ra nước ngoài du học cũng có một phần lý do là cái này. Lăng Ý có quá nhiều phụ nữ ở bên ngoài, mặc kệ là vô tình hay cố ý , chỉ cần hắn đứng ở một chỗ sẽ có đủ loại phụ nữ nhào vào trong lòng của hắn. Gả cho hắn, những việc như ngày hôm nay là khó có thể tránh khỏi.
Trong lòng Lê Cảnh Trí biết Lăng Ý được sinh ra trong nhà giàu sang quyền thế, các loại xã giao là không thể tránh được, hi vọng một người đàn ông như hắn toàn tâm toàn ý chỉ yêu một người là chuyện không thể nào? Độ khả thi có thể nói gần như bằng không.
Giang Noãn cảm khái: "Cảnh Trí, tính tình của cậu quá tốt, phát sinh nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Mình cũng muốn học được một chút, có lẽ như vậy.... người đó sẽ yêu thích mình."
Lê Cảnh Trí ngạc nhiên,"Cậu có người mình thích rồi?"
Giang Noãn nói nhỏ: "Ừ, mình thích anh ấy rất nhiều năm rồi".
"Làm chính mình là tốt rồi còn duyên phận là do ông trời định thôi." Lê Cảnh Trí không có suy nghĩ nhiều, chỉ chỉ lên trời, khuyên bảo Giang Noãn.
Giang Noãn nhìn lên bầu trời một chút, lại nhìn phía trước mặt, cười giảo hoạt: "Ông trời đưa chồng cậu đến rồi kìa".
Lông mày Lê Cảnh Trí hơi nhíu lại:"Có ý gì?"
Không cần Giang Noãn giải thích, xe của Lăng Ý đã dừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Lăng Ý. Người đàn ông này như đứa con cưng của thượng đế, bàn về địa vị, hắn đứng đầu trong giới xã hội thượng lưu, bàn về vẻ bề ngoài, hắn có ngũ quan tinh tế không chút tì vết.
"Lên xe." Lăng Ý hời hợt nói ra hai chữ, nhưng không nói tên khiến người ta cảm nhận được khí thế bức người.
"Đi đâu?" Lê Cảnh Trí nhíu mày, không muốn lên xe, đặc biệt là vừa nãy cô còn náo loạn cùng "người phụ nữ của hắn".
"Ngày hôm nay có một bữa tiêc tối, chúng ta phải đi cùng nhau." Tâm trạng của Lăng Ý không tệ, rất có kiên nhẫn, ra dáng của một người đàn ông tốt. Nếu như không có kinh nghiệm bị hắn bắt nạt mấy lần trước, Lê Cảnh Trí còn bị hắn lừa là một người chồng tốt.
Lê Cảnh Trí dừng lại một chút, quay lại nói với Giang Noãn, "Noãn, xin lỗi, mình phải đi trước, để anh Tây Long đến đón cậu được không?"
Giang Noãn dùng tay làm động tác ok: "Không thành vấn đề".
Lê Cảnh Trí lúc này mới đi ra kéo cửa phía sau, chuẩn bị lên xe, nhưng không mở ra được, chỉ đành quay lại nói với Lăng Ý: “Cửa xe bị khóa từ bên trong, tôi không mở ra được."
Lăng Ý dùng đầu ngón tay gõ nhẹ theo tiết tấu lên bánh lái, lạnh lùng nói: "Ngồi trêи ghế phụ".
Cô hít một hơi, chậm rãi thở ra, chuẩn bị sẵn tâm lí ổn định sau đó mới coi như không có chuyện gì ngồi lên phía trêи.
Tên Lăng Ý này nhìn thì thư sinh, nho nhã nhưng thực ra hắn chính là đồ lưu manh chuyện gì cũng làm được. Đúng như cô dự đoán, cô vừa ngồi xuống, Lăng Ý liền cúi người lại gần cô, chóp mũi hai người gần như muốn chạm vào nhau.
Cô hoảng sợ, trong mắt lóe ra vô số tâm tình nhưng duy nhất chỉ không có rung động.
Hai ngày nay, Lăng Ý đã thăm dò rất nhiều lần, cho tới bây giờ hắn mới xác nhận, cô vợ nhỏ này không hề thích hắn dù chỉ một chút.