Lê Cảnh Trí nhướng mày, không hiểu tại sao tính cách của em gái sau một đêm lại trở nên tồi tệ như vậy.Có lẽ là do con bé là bệnh nhân, cô tốt tính không chấp người bệnh: "Bị bệnh cũng đừng có nổi nóng, làm loạn như vậy, em nằm xuống trước đi, cho dù em muốn giết chị, cũng phải chờ dưỡng bệnh xong đã."Lê Nhã Trí cảm thấy Lê Cảnh Trí đang khiêu khích cô ta, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ai cho chị tới đây? Sao chị biết tôi xảy ra chuyện mà tới? Không phải tôi đã dặn không ai được nói ra rồi sao? Ai nói ra ngoài tôi sẽ giết người đó!""Mẹ lo lắng cho em, cho nên mới gọi điện cho chị.""Bà già Viên Vũ này, bà ấy có muốn tôi sống nữa không? Bà ấy muốn thấy tôi chết mới cam lòng đúng không? Các người đều đang chế nhạo tôi đúng không?" Lê Nhã Trí thét lên."Nhã Trí, tính khí em trở nên hỗn láo như thế từ bao giờ?"Trước đây cho dù con bé hô to gọi nhỏ với cô, nhưng chưa đến nỗi gọi mẹ là "bà già".
Cô cảm thấy hiện giờ Lê Nhã Trí giống như đang trên đà sụp đổ, không quan tâm bất kì thứ gì, chỉ muốn tìm người chết chung."Còn không phải vì chị sao? Đều là vì chị.
Chị chính là ngôi sao đen đủi trong cuộc đời của tôi." Lê Nhã Trí điên cuồng giãy dụa, kim tiêm trên mu bàn tay bị chệch ven, máu tươi chảy ngược vào trong bình.Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều khen cô ta có một người chị gái xinh đẹp, giỏi giang, chỗ nào cũng tốt hơn cô ta.
Sau đó cha mẹ nghĩ đủ mọi cách cho chị gái không cần làm gì cũng gả được vào nhà họ Lăng – lựa chọn tốt nhất, cô ta không có gì cả.Tất cả mọi thứ đều bị người chị gái lớn hơn mấy tuổi cướp đi.Lê Cảnh Trí thấy tâm trạng Lê Nhã Trí quá kích động, không dám nói tiếp nữa: "Y tá, cố định lại kim tiêm của em ấy lần nữa giúp tôi."Y tá mới đi đến bên giường của Lê Nhã Trí đã bị cô ta tát cho một cái: "Không cần chị giả mèo khóc chuột.""Chị đi ra ngoài trước, em bình tĩnh đi, đừng làm hại bản thân."Lê Nhã Trí cười lạnh: "Tôi chỉ hy vọng chị mãi mãi cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."Lê Cảnh Trí dừng bước, không hiểu tại sao Lê Nhã Trí lại có hận ý lớn với cô như vậy.
Cho dù có thích Lăng Ý cũng không nên gay gắt, như nhìn thấy kẻ thù như vậy.Muốn hận thì phải hận người khiến con bé mang thai mà không chịu trách nhiệm chứ, sao tất cả lại hận cô?Hay là, có một khả năng thực sự có liên quan đến cô, nhưng cô không dám nghĩ thêm nữa,Chỉ hy vọng sự thật và phán đoán của cô hoàn toàn khác nhau.Mới vừa mở cửa phòng, Viên Vũ đã chặn cô lại, sốt ruột hỏi: "Thế nào rồi? Nhã Trí nói gì? Rốt cuộc tên khốn khiếp đã hại con gái mẹ là ai?"Lê Cảnh Trí bất lực lắc đầu: "Hiện giờ tâm trạng của con bé không ổn định, con không hỏi chuyện này, con không muốn ép buộc con bé, chờ cơ thể con bé khỏe hơn rồi lại hỏi.""Con cứ thế mà không quan tâm em gái con sao? Mẹ thực sự nhìn nhầm con rồi.
Hiện giờ con bé không chịu nói, chờ ổn rồi thì nó còn chịu nói nữa sao? Mẹ không cam lòng, mẹ muốn khiến tên chết tiệt kia phải gặp báo ứng." Đôi mắt dịu dàng của Viên Vũ trở nên nóng nảy."Mẹ, là con sai, chúng ta chờ thân thể con bé tốt hơn một chút rồi con sẽ hỏi lại, có được không?""Không thể hỏi bây giờ sao? Nếu như thời gian dài, người đàn ông kia chạy mất thì phải làm sao? Mẹ muốn người đó phải chịu trách nhiệm."Lê Cảnh Trí trước đó bị em gái mắng cho một trận, lại bị Viên Vũ vô cớ dạy dỗ thêm lần nữa, trái tim hơi nhói lên: "Mẹ, sẽ không, con ...""Con không muốn hỏi thì đừng hỏi, mẹ tự hỏi." Viên Vũ hất tay cô ta, tức giận đẩy cửa đi vào..