Cửa vẫn chưa đóng.
Sau khi cắm lại kim cho Lê Nhã Trí, y tá lùi ra, tầm nhìn của cô ta không còn bị che khuất nữa.
Nhìn thấy Lăng Ý ôm Lê Cảnh Trí, nâng niu bảo vệ trong ngực, Lê Nhã Trí siết chặt nắm đấm, kim vừa cắm xong lại bị lệch, máu theo ống dây dẫn ngược lại vào bình.
"Các người đều đến đông đủ để chế nhạo tôi sao?" Giây phút này, Lê Nhã Trí nhìn ai cũng bằng ánh mắt hận thù.
Tại sao cha mẹ cô ta không để cho cô ta một chút không gian nào? Cô ta không muốn nói, mà cứ ép cô ta phải nói ra.
Thậm chí gọi Lê Cảnh Trí lại đây chế nhạo cô ta, chỉ để bắt cô ta thừa nhận chuyện cô ta bị cưỡng hiếp.
Người như thế dựa vào đâu mà làm cha mẹ của cô ta? Ép cô ta phải tan xương nát thịt, đem những thứ tối tăm nhất trong cuộc đời cô ta cho tất cả mọi người cùng xem thì họ mới cam lòng sao?Dựa vào đâu mà cha cô ta lót sẵn đường cho Lê Cảnh Trí, giúp chị ta không mất chút sức nào cũng có thể gả cho Lăng Ý, dựa vào đâu mà cô ta lại rơi vào kết cục này? Dựa vào đâu?Tất cả mọi người đều yêu thương Lê Cảnh Trí, tất cả mọi người đều coi Lê Cảnh Trí như công chúa, còn cô ta lại bị chà đạp như một con hề dưới địa ngục, cô ta không cam tâm.
"Nhã Trí, sao mẹ có thể chế nhạo con được? Mẹ chỉ muốn quan tâm con.
" Viên Vũ lau nước mắt, mí mắt do khóc lâu quá mà đau nhói.
Lê Nhã Trí nhìn tất cả mọi người đứng ở cửa, khinh thường, cuối cùng ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Lê Cảnh Trí.
"Không phải các người muốn biết tôi mang thai con của ai sao?""Đúng vậy, con nói đi, rốt cuộc là tên khốn nào khiến con mang thai nhưng lại không chịu trách nhiệm?"Ánh mắt độc ác của em gái khiến trái tim Lê Cảnh Trí nhảy lên, cô có một dự cảm không lành.
Đúng như dự đoán, Lê Nhã Trí giơ tay lên chỉ về người đàn ông phía sau cô: "Nếu tôi nói đứa bé là của anh rể thì sao?"Viên Vũ ngây người.
Lê Khải Thiên phản ứng nhanh, cho dù đứa bé mà cô ta phá bỏ có phải của Lăng Ý hay không, chỉ cần Lăng Ý không mở miệng, người khác không thể nói nửa lời: "Nhã Trí, không được nói lung tung, nói ra phải chịu trách nhiệm con biết không?"Một khi chọc giận Lăng Ý thì toàn bộ nhà họ Lê đều phải hứng chịu.
"Con không nói lung tung, trước đó con không nói là sợ các người không tin, cũng không muốn phá hoại quan hệ giữa chị và anh rể.
" Lê Nhã Trí yếu đuối nói: "Nhưng là do các người ép con.
Ép con vào đường cùng, nếu con không nói sẽ bị các người ép chết mất.
"Lê Khải Thiên tức giận trách mắng: "Nhã Trí, con câm miệng cho cha, không được nói lung tung.
""Các người hỏi, con nói, giờ con nói các người lại không tin vậy bắt con nói làm gì?"Hai cha con tranh luận khiến cho đầu Lê Cảnh Trí rất đau, cô xoa trán: "Cha mẹ, con đi trước.
"Không chờ hai người đáp lại, cô đã rời đi.
Gió mua đông rất mạnh, thậm chí là lạnh lẽo.
Khuôn mặt bị gió thổi thấy hơi đau, như đang tát trên mặt cô.
Đối mặt với gió lạnh, cô càng chạy nhanh hơn, như thể cảm giác đó có thể khiến cô trở nên tê dại quên đi đau đớn.
Người đàn ông phía sau nhanh chóng đuổi theo, ôm cô vào ngực, hắn kề sát bên tai cô, nặng nề nói ra từng chữ: "Em chạy, anh sẽ sợ.
"Hắn biết người nhà có ảnh hưởng lớn như thế nào với cô, Lê Nhã Trí nói ra, hắn thậm chí còn không có cách nào phản bác lại.
Bởi vì như vậy sẽ giống có tật giật mình.
.