"Nói với người nhà họ Lê, nếu sau này còn dám gọi Lê Cảnh Trí quay về, tôi sẽ khiến cho nhà họ Lê trở thành bong bóng biến mất luôn.
""Dạ.
""Lăng Ý, anh dựa vào đâu mà làm thế? Hôm nay là do em tự quay về, không ai gọi em về cả.
"Lăng Ý lạnh lùng nhìn cô, trong mắt vẫn còn lửa giận: "Em trở về, vì người nhà họ Lê mà tâm trạng bị ảnh hưởng.
Anh không cần biết quá trình thế nào, anh chỉ quan tâm kết quả.
""Anh đừng có quá đáng.
" Đó là người thân của cô, cho dù cha và em gái có chút mưu mô, nhưng còn mẹ cô thì sao?Chẳng lẽ đến tư cách quay về thăm mẹ cô cũng không có? Lăng Ý đang cố tình ép buộc cô phải cắt đứt liên hệ với nhà họ Lê.
Khúc mắc trong lòng Lê Cảnh Trí càng sâu hơn: "Anh sợ em quay về nhà họ Lê như thế là có phải có chuyện gì giấu em không?"Nếu như lòng dạ ngay thẳng, không cần phải ép cô không được về.
Hay là Lê Nhã Trí không nói dối, hắn thực sự có cái gì đó với Lê Nhã Trí, cho nên mới nổi giận lôi đình, giấu đầu hở đuôi.
"Nói cho cùng em vẫn nghi ngờ đứa con của Lê Nhã Trí là của anh.
"Lăng Ý bùng nổ, nhưng hắn không thể trút giận lên Lê Cảnh Trí.
Một đấm nặng nề rơi vào cánh cửa bên tai cô, sức mạnh lớn đến nỗi cánh cửa rung lên, đầu óc Lê Cảnh Trí cũng run lên theo.
Với sức mạnh như thế, tay hắn sẽ đau thế nào.
Nhưng hắn lại hờ hững rút tay ra, lạnh lùng nhìn cô: "Nếu không tin anh, cần gì phải giả vờ để anh hiểu lầm.
""Lăng Ý ! "Hắn kéo cô tránh khỏi cửa, trực tiếp ra khỏi nhà.
Cho dù Lê Cảnh Trí gọi phía sau, hắn cũng không quay đầu nhìn lại.
Lê Cảnh Trí không biết phải làm sao, dựa vào vách tường, cơ thể từ từ trượt xuống đất.
Cô ngồi cuộn tròn, hai tay ôm lấy người.
Lăng Ý, Lê Nhã Trí ! Tất cả mọi thứ xoay tròn hỗn loạn trong đầu cô, khiến cô vô cùng bối rối.
Đột nhiên điện thoại vang lên, cô sờ sờ, nhận điện thoại: "Alo?"Giọng Lê Khải Thiên hoang mang, cô chưa từng thấy ông ta lo lắng như vậy: "Cảnh Trí, cha mẹ và Nhã Trí có lỗi với con, chúng ta không lo lắng đến cảm nhận của con, con yên tâm, sau này sẽ không thế nữa đâu.
Con nói tốt với Lăng tổng một hai câu, sau này con bé Nhã Trí kia còn dám nói cái gì lung tung nữa, cha là người đầu tiên dạy dỗ nó.
"Chắc là dặn dò của Lăng Ý đã đến tai người nhà họ Lê, cô hít một hơi sâu, "vâng" một tiếng.
Thấy cô đồng ý, Lê Khải Thiên thấp thỏm cúp điện thoại.
Cô luôn cảm thấy Lăng Ý muốn nhốt cô vào thế giới của riêng hắn, cho nên hắn muốn tách cô ra khỏi mọi thứ xung quanh.
Hay là đứa bé của Lê Nhã Trí không phải của hắn, nhưng hắn làm thế, cũng khiến cô khó lòng mà tiếp nhận nổi.
Cô không phải là một món đồ chơi, cuộc đời của cô nên do cô tự nắm lấy, không nên chỉ dựa vào lời nói của hắn.
Cô sẽ không bao giờ chấp nhận cuộc sống như vậy.
Lăng Ý rời đi cũng tốt, vừa khéo, cô có thể yên tĩnh suy nghĩ, sắp xếp lại những tư tưởng trong đầu.
Một tiếng sau.
Ding! Ding! Ding, tiếng chuông cửa vang lên.
Lê Cảnh Trí mở cửa, phát hiện bên ngoài là một người giao đồ ăn.
"Anh không giao nhầm chứ? Tôi không đặt đồ ăn bên ngoài.
""Không giao nhầm, có người sợ cô ở nhà tức giận, gọi cho cô một vài món ngọt.
"Anh giao hàng đem hộp hàng trên tay nhét vào lòng Lê Cảnh Trí, không chờ cô ký nhận đã rời đi.
.