Mang theo cả một cơ thể đầy dấu hôn đi dự tiệc, Lăng Ý không sợ mất mặt nhưng cô sợ.
Hướng Hi Nhiên bị bộ dạng xoắn quýt của cô làm cho cười chảy cả nước mắt. Thật lâu sau mới dừng được cười, vẫy vẫy tay gọi nhân viên cửa hàng,"Vào trong kho đem bộ "Ái tình" của W đại sư ra đây cho tôi."
Nhân viên cửa hàng do dự: "Bộ đó chẳng phải là để lại cho Y tiểu thư sao?"
Hướng Hi Nhiên nghiêm mặt: " Để lại? Là cô đồng ý hay là tôi đồng ý?"
Nhân viên lập tức cúi đầu,"Thật xin lỗi, bởi vì hôm trước Y tiểu thư đi cùng thiếu gia nên tôi cho rằng...."
"Tôi không muốn nghe giải thích, đem bộ đó đến đây."
"Vâng."
Cô gái nhân viên chạy nhanh đi lấy quần áo, nhân lúc đó Hướng Hi Nhiên tự tay thoa một lớp phấn che dấu hôn trêи cổ cho Lê Cảnh Trí, thật sự không thể nhìn ra được. Cô bị Hướng Hi Nhiên đẩy quay trở lại phòng thay đồ, cẩn thận che dấu các vết khác.
Đàn ông thì không phiền phức như vậy, chỉ cần thay quần áo là được.
Lăng Ý ngồi trêи ghế salon một lúc lâu, gần như mất hết kiên nhẫn, chưa từng có người phụ nữ nào bắt hắn chờ lâu như vậy. Lông mày nhíu chặt, ánh mắt không khỏi bất mãn.
Lê Cảnh Trí thay xong lễ phục đi ra ngoài, lại gần chỗ ngồi của Lăng Ý.
Hắn biết Lê Cảnh Trí rất đẹp nhưng không nghĩ lại đẹp đến vậy.
Bộ lễ phục được cắt may rất hoàn mỹ, hoàn toàn tôn lên dáng người của cô, từ phần lưng gợi cảm cho đến bộ ngực đầy đặn, trắng nõn, mềm mại,... Thiết kế xẻ tà khiến cho đôi chân dài như ẩn như hiện, làn váy bay bay khiến cho cô như một con bướm trắng thuần khiết, hoàn mĩ.
Bộ váy này là tác phẩm cuối cùng của W đại sư khi còn sống, nó dùng để tưởng niệm người vợ xinh đẹp của ông, nó chính là "Ái tình".
Không ít người muốn có được nó, nhưng kể từ khi đến tay Hướng Hi Nhiên thì nó không còn xuất hiện trước mắt mọi người nữa.
Hướng Hi Nhiên cũng là một nhà thiết kế, cô có thể coi là người "hiểu" được linh hồn của trang phục. Có đôi khi, không phải là người chọn quần áo mà là quần áo chọn người. Nếu đổi lại là người khác nhất định không có hiệu quả này.
Ánh mắt Lê Cảnh Trí trong suốt, khí chất tao nhã, dáng người lại rất gợi cảm, bộ y phục này trừ cô ấy ra không ai khác có thể làm nổi bật được nó.
Bị Lăng Ý nhìn chằm chằm, cả người Lê Cảnh Trí nổi da gà, có chút không rõ, chà sát cánh tay: "Làm sao vậy, không đẹp sao?"
Lăng Ý mím môi,"Rất đẹp".
"A?" Khoảng cách hơi xa, Lê Cảnh Trí có chút không nghe rõ.
Hắn đi tới trước mặt cô, mũi chân hai người chạm vào nhau, đưa tay nâng cằm cô chậm rãi cúi đầu, chạm nhẹ vào chóp mũi cô, nói lại,"Tôi nói, rất đẹp".
Chóp mũi hắn thở ra khí nóng, mỗi lần cô hít thở đều có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Cô mạnh mẽ đẩy hắn ra. Đẹp là được rồi, áp sát lại như thế làm gì chứ?
Trong lòng Lê Cảnh Trí yên lặng phỉ nhổ. Đưa tay ra trước ngực hắn, đẩy một cái, nhưng hắn vẫn đứng yên.
Hơi thở của Lăng Ý càng ngày càng nóng, càng ngày càng gần, giống như muốn hôn cô.
Tim không ngừng run lên, Lê Cảnh Trí có thể cảm nhận được nguy hiểm,"Anh.... đừng có áp sát như thế có được không?"
Hắn không lên tiếng, chỉ là con ngươi ngày càng u ám, bên trong phản chiếu hình bóng nhỏ bé của cô.
Cuối cùng vẫn là Hướng Hi Nhiên cứu cô, kéo cô ra ngoài,"Được rồi, cô bé còn chưa làm tóc đâu, trêи mặt cũng chưa có trang điểm. Muốn hôn thì về nhà mà làm, ở "Thời thượng" phải nghe lời của chị".