Nếu như nói cô không muốn níu kéo cái gì, chính là nói chuyện tùy tiện. Vậy không phải sẽ bị hắn giày vò đến chết sao?
Đại não Lê Cảnh Trí nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng phát hiện, mình không thể nhìn thấu được tâm tư của hắn, cũng không biết phải trả lời thế nào để hắn hài lòng. Cô im lặng không lên tiếng, chỉ là khẽ nhếch môi cười nhạt.
Suy cho cùng thì vẫn là do cô không thèm để ý đến hắn thôi nhưng cô không dám nói.
Trêи thực tế thì dù cô có không nói hắn cũng có thể hiểu được.
Người phụ nữ này từ trước đến nay chưa từng động tâm với hắn, cho dù là 3 năm trước, cô có bỏ thuốc, trèo lên giường của hắn, chẳng qua cũng chỉ vì để cứu vớt Lê thị mà thôi.
Ý thức được điều này, trong lòng Lăng Ý cảm thấy rất khó chịu.
Vợ của mình đối với mình ngay cả một chút cảm tình cũng không có, chỉ coi mình làm một công cụ, một hòn đá kê chân. Chuyện như vậy mà Lăng Ý hắn lại có thể gặp phải.
Hắn híp mắt, đi đến phía trước mặt cô, đứng giữa hai chân cô.
Chậm rãi khom người, cúi lưng xuống, nâng cằm cô lên, cười quỷ dị,"Lê Cảnh Trí, ngẩng đầu lên, nhìn tôi."
Hơi tở nam tính mãnh liệt bao xung quanh, cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của hắn.
Tên cầm thú này không phải ở trong phòng trang điểm mà cũng động ɖu͙ƈ được chứ? Lê Cảnh Trí nghĩ đến mà sợ.
Cô cười gượng gạo,"Có phải chúng ta bị trễ rồi không? Nếu như đi muộn, sẽ không được tốt lắm."
Lăng Ý nắm lấy cằm của cô một cái, thân thể càng ngày càng lại gần cô. Hắn tới một phần, cô lùi hai phần, cuối cùng không thể lùi được nữa, thiếu chút nữa cả người và ghế đều ngã ngửa trêи mặt đất. Hắn nhanh tay đỡ eo cô, ghế tựa đổ trêи mặt đất, mà cô thì vững vàng rơi vào trong ngực của hắn.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, hắn liền cúi đầu hôn xuống khe ngực cô, ʍút̼ mạnh, lưu lại một vết đỏ đậm.
Lê Cảnh Trí nhanh chóng đẩy hắn ra, nhưng đã quá muộn, dấu vết này đã hiện rõ trêи ngực cô.
Thật vất vả mới có thể đem các dấu hôn kia che dấu đi, vậy mà hắn lại có thể ở nơi đó tạo một vết khác, cô thật sự không còn mặt mũi nào để đi tìm Hướng Hi Nhiên nhờ che dấu hộ lần nữa.
Cô đỏ mặt lên, chỉ tay vào hắn,"Anh...."
Không ngại mất mặt sao?
Sao có thể hôn lên vị trí đó chứ, thật là hết nói nổi!
Dù sao những lời này cũng không có cơ hội nói ra, cô đã bị Lăng Ý dùng môi chặn lại.
Người phụ nữ này là vợ của hắn vậy mà trong lòng lại không có chỗ nào dành chút nào cho hắn. Sao hắn có thể cam tâm chứ?
Gần như là phát tiết, hắn gặm cắn môi cô, mãi cho đến khi cô không thể thở nổi nữa, mềm nhũn trong ngực hắn, lúc này hắn mới buông cô ra.
Lê Cảnh Trí như cá mắc cạn, thở dốc từng ngụm.
Hắn ôm cô, đầu ngón tay xẹt qua dấu hôn , nặng nề nói, gần như là uy hϊế͙p͙: "Tôi hi vọng cô nhớ được, cô là người phụ nữ của ai?"
Điên rồi! Điên rồi! Lăng Ý thực sự điên rồi!
Cuộc hôn nhân này rõ ràng chỉ có cái vỏ, nửa tháng trước, hắn còn không nhận ra cô, tại sao tự nhiên lại trở thành như vậy?
Cô mở to hai mắt, ngỡ ngàng nhìn hắn.
Lăng Ý không vui nhíu mày, lại cúi đầu xuống, tựa như muốn tiếp tục "uy hϊế͙p͙" cô.
Cô vội vàng thoát ra khỏi ngực hắn, cố gắng đứng vững,"Nhớ rồi, nhớ rồi, tôi nhớ rồi."
Hắn cười mà như không cười, cầm lấy tay cô, đeo chiếc vòng Mặc Ngọc-hôm qua mẹ chồng đưa, vào tay cô.
Dưới ánh đèn, chiếc vòng tỏa ra ánh sáng lộng lẫy đến mê người.
Lê Cảnh Trí không hiểu tại sao, cúi đầu liếc mắt nhìn, vẫn là không dám nói gì, sợ làm gì lại khiến tâm trạng hắn xấu đi.
Bọn họ cũng ở trong phòng quá lâu rồi.
Thời điểm đi ra ngoài, Hướng Hi Nhiên đã đứng ở cửa, nhàn nhạt quét qua Lê Cảnh Trí một chút, nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của cô, lại nhìn thấy vết đỏ sẫm ở giữa khe ngực, bất mãn nhìn sang Lăng Ý:" Tôi vừa mới đem dấu vết trêи người con bé che lại, sao cậu lại còn làm loạn nữa?"
Hướng Hi Nhiên lại muốn đem dấu vết trêи người Lê Cảnh Trí che dấu lại nhưng bị Lăng Ý ngăn cản.
"Dấu vết này không cần che." Là hắn cố ý lưu lại.