Tòa nhà Lăng thị nằm ở vị trí đắt giá nhất trong trung tâm thành phố.
Chỉ cần xuống tầng, ra khỏi cửa lớn của Lăng thị, xung quanh đều là nơi ăn uống, giải trí, Lê Cảnh Trí cảm thấy khó khăn trong việc đưa ra quyết định sẽ ngồi uống trà triều ở đâu.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô quyết định gọi cho Lê Nguyệt, hỏi xem gần đây cô ấy đã tìm được công việc chưa?Nếu như chưa tìm được, cô có thể giúp đỡ.
Ra khỏi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, điện thoại mới có tín hiệu, Lê Cảnh Trí lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn màn hình tìm số điện thoại của Lê Nguyệt.
Khuỷu tay cô bị ai đó đập vào, điện thoại bị quay trên không một vòng.
Lê Cảnh Trí vội vàng bắt lấy điện thoại nhưng không bắt được, "bụp" một tiếng, màn hình đập thẳng xuống mặt đất.
Lê Cảnh Trí cảm thấy xót xa, ngồi xuống cầm lấy điện thoại, không biết có bị hỏng không nữa.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.
" Cô gái va phải cô vội vàng nhận sai, nhặt điện thoại giúp cô.
Tay cô đã chạm đến điện thoại, có thể tự lấy nhưng lại bị người kia đi trước một bước.
Lê Cảnh Trí nhíu mày, đứng dậy, lúc này mới nhìn được cô gái kia.
Cô gái đó trông thật thuần khiết, trong tay còn đang ôm một đống tài liệu, một tay cầm lấy điện thoại của cô.
Dáng người gầy yếu, không biết sức đâu mà có thể ngồi xuống với một đống giấy tờ mà vẫn có thể cướp được điện thoại của cô.
Cô gái giữ lấy điện thoại của cô, có vẻ hơi căng thẳng: "Phu nhân, tôi không cố ý va vào cô đâu, tôi chỉ vội đi đưa tài liệu thôi.
"Nhìn cô gái này khá quen, nhưng Lê Cảnh Trí không nhớ ra được.
Có điều cô cũng không định tính toán với một cô gái ở công ty của Lăng Ý, cô đưa tay đến trước mặt cô gái kia: "Không sao, trả điện thoại lại cho tôi, cô làm việc của cô đi.
"Nhưng cô gái kia vẫn nắm chặt điện thoại của cô, không chịu buông ra: "Xin lỗi phu nhân, điện thoại bị hỏng rồi, để tôi cầm đi sửa cho cô.
""Không cần, không sao.
""Phu nhân tức giận sao? Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý, tôi sẽ sửa lại nó cho cô.
" Cô gái nói nhỏ, dáng vẻ sợ hãi làm như bị cô trách mắng.
Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng cô gái đó làm ra vẻ như vậy khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Lê Cảnh Trí có hơi khó chịu: "Tôi không tức giận, trả điện thoại cho tôi.
""Tôi va phải phu nhân, làm hỏng điện thoại của phu nhân, nên chịu trách nhiệm, nếu không, tôi đền tiền cho cô cũng được.
" Cô gái tội nghiệp nhìn cô.
"Tôi nói lại lần nữa, tôi không tức giận, cô trả điện thoại lại cho tôi là được.
""Hay là tôi đi sửa rồi sau đó trả lại cho cô, dù sao gần đây cô cũng luôn ở công ty.
"Lê Cảnh Trí mỉm cười tức giận: "Cô thực sự muốn sửa điện thoại cho tôi hay là muốn mượn cơ hội trả điện thoại để lên trên tầng mười tám?"Gò má cô gái đỏ ửng, không biết là giận dữ khi bị người ta vạch trần hay là xấu hổ do bị hiểu nhầm: "Phu nhân, xin đừng nói tôi như thế, tôi không có ý đồ đó.
Tôi chỉ là một nhân viên bình thường, tôi không dám muốn những thứ xa với kia.
"Lê Cảnh Trí không quan tâm, nói với cô gái kia: "Tôi chỉ nói lần cuối, trả lại điện thoại cho tôi.
"Cô gái kia thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô, mới từ từ đưa điện thoại ra.
Quả nhiên, màn hình toàn là vết nứt.
Lê Cảnh Trí lạnh lùng đưa tay lấy lại điện thoại, chưa kịp cầm đã nghe thấy có người đang hét lớn: "Lâm Dĩ Thuần, sao cô chậm chạp thế? Trên tầng đang cần tài liệu khẩn cấp đấy, cô nhanh lên, đừng có đứng tán gẫu nữa.
".