"Trời mưa rồi, hôm nay chúng ta về sớm đi, anh muốn ăn cơm em nấu.
" Lăng Ý nắm chặt tay Lê Cảnh Trí, hai bàn tay đan vào nhau.
"Trong nhà hết thức ăn rồi.
" Lê Cảnh Trí nói.
"Gọi điện thoại bảo siêu thị đưa đồ tươi mới đến.
""Trời mưa, làm phiền người ta làm gì, chúng ta tiện đường đi chợ mua ít đồ nhé?"Lăng Ý sống gần ba mươi năm chưa từng đi chợ mua thức ăn bao giờ.
Ở đó ầm ĩ, hỗn loạn, Lăng Ý không cần tự ngược bản thân, người cao quý như hắn chỉ cần một cuộc điện thoại, thậm chí một câu nói, tự nhiên sẽ có người đưa những nguyên liệu tươi nhất đến cửa.
Nhưng do Lê Cảnh Trí nói ra thì lại là chuyện khác.
Mặc dù đây là một câu hỏi nhưng Lăng Ý cảm thấy câu này không có đáp án lựa chọn khác.
Lê Cảnh Trí đang nhân cơ hội để trừng phạt chuyện trước kia giữa hắn và Lâm Dĩ Thuần.
"Đi, đương nhiên là đi.
" Lăng Ý cắn răng, nói trái với lòng.
"Này, này, Lăng Ý, cậu không giữ lời! Cậu nói hôm nay hai người mời tôi ăn cơm cơ mà.
" Hướng Diệc Nhiên tức giận nhìn hai người lại hòa hợp như ban đầu, bỏ anh ta qua một bên.
Lăng Ý liếc nhìn anh ta một cái: "Lần sau đi, hôm nay trời mưa, tôi đi với Cảnh Trí về nhà sớm một chút để nấu cơm.
"Hướng Diệc Nhiên cũng đi theo: "Vậy tôi đi cùng hai người, tôi còn chưa được nếm thử tay nghề của Cảnh Trí.
""Nếu như không có chuyện gì xảy ra, cả đời này cậu cũng đừng mong ăn được.
"Hắn còn không nỡ để vợ vất vả nấu nhiều, mà tên Hướng Diệc Nhiên này còn định đến ăn ké? Nghĩ hay ghê.
"Lăng Ý! Cậu là đồ chuyên hãm hại bạn bè, sao cậu có thể thay đổi lời chính cậu đã nói?"Anh ta đã tốn nhiều công sức mới tra được chuyện anh em nhà họ Giang để hai người mời một bữa cơm, vậy mà trong giây lát đã thay đổi.
Sao anh ta muốn ăn một bữa cơm với Lê Cảnh Trí mà lại khó khăn như vậy?Lăng Ý ôm eo Lê Cảnh Trí, không quay đầu, dẫn cô rời đi: "Lần sau mời cậu, giờ chúng tôi đi trước đây.
"Ít ra Lê Cảnh Trí vẫn có lương tâm, quay đầu nhìn anh ta, vẫy tay: "Hẹn gặp lại.
"Vừa nói xong, Lăng Ý đã kéo cô đi.
Hướng Diệc Nhiên tức nghẹn họng!.
Trận mưa này đến nhanh, đi cũng nhanh, chưa tới chợ, mưa đã dừng.
Chưa tới giờ tan sở, nhưng lại đúng giờ học sinh tiểu học tan.
Có không ít người lớn nhân dịp đón con rồi đi chợ làm bữa tối luôn, trong chợ nhốn nháo.
Trên mặt đất toàn vũng nước bẩn, đi một tí là bắn đầy lên ống quần.
Lăng Ý có bệnh sạch sẽ, sắc mặt không tốt lắm, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn, không thể hiện ra bên ngoài.
Lê Cảnh Trí nhìn bộ dạng này của hắn, mềm lòng, dù sao hắn cũng đã xả giận giúp cô, chuyện của Lâm Dĩ Thuần đã là chuyện quá khứ.
Hắn đã làm đến mức này, cô cũng không cần phải so đo nữa.
Cô kéo tay hắn: "Chúng ta đi thôi.
""Chỉ mua một chút măng tây thế thôi sao?" Lăng Ý kinh ngạc, cô định cho hai người chỉ ăn một món à?"Đi siêu thị mua.
" Tha cho hắn.
"Đã đến rồi, thì mua cho đủ luôn đi, lần đầu anh được đến chỗ như thế này.
""Anh không quen.
""Đâu phải ngày nào cũng tới đây, hiếm lắm mới đến một lần phải tận hưởng một lúc.
" Lăng Ý cầm lấy túi măng tây trong tay cô, một tay kia nắm chặt tay cô, không cho cô rụt lại.
Lê Cảnh Trí nhìn hắn, nhận ra hắn không có ý miễn cưỡng, tiếp tục đi với hắn lên phía trước.
Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên bên tai cô: "Anh không muốn em vì anh mà thiếu bất cứ chuyện gì hai vợ chồng bình thường nên làm.
".